Chương trước
Chương sau
“Huýttttttt…”

Lời hắn nói vừa dứt thì tiếng sáo vang của Đình Châu đã một hơi vang vọng khắp bốn bề. Chẳng mấy chốc có ngọn lửa hừng hực bốc lên từ nơi cuối dãy hành lan và trong tích tắc nó đã lan theo từng ngõ ngách mà cháy đến các gian phòng bên cạnh.

Nơi bắt đầu của ngọn lửa kia đã được kẻ ấy cẩn thận sắp xếp cẩn thận chính là phòng của Hạ Lạc Đôn cây trụ trời sừng sững của Hạ triều này. Chỉ cần ông ta chết thì có thể như diệt được phân nửa Hạ triều.

Ngay tích tắc tắt sau đã đã có tiếng chuông báo cháy reo lên. Gần trăm thị vệ trên thuyền hoảng loạn chạy tản ra mà cố gắng dập lửa.

Kẻ múc người tát, tay chân không ngơi nghỉ chỉ mong có thể khống chế được cơn hoả diệm ngùn ngụt kia nhưng mãi chẳng có người đến cứu giá bởi lẽ hộ vệ trên bờ đi theo hoàng đế trong chuyến tuần du lần này đều người của tên nam nhân ấy.

Giờ đây ngự thuyền xa hoa đồ sộ kia cũng chẳng khác nào ngọn đuốc khổng lồ bốc khói ngùn ngụt giữa trời đêm tối tăm.

Nếu tính cả phi tần cung nữ và quyền quan trên thuyền thì có đến gần cả trăm người nhưng kẻ sống sót thì chẳng được bao nhiêu. Có người mắc kẹt bên trong đám cháy mà thân xác hóa tro tàn lại có người vừa ra được cũng bị ám vệ của vị “Trưởng kỳ nhân” một đao giết sạch.

Huyết dịch đỏ thẫm văng tung tóe ánh chút hoả quang rồi rơi xuống nền nhà để lại các vệt dài cạnh bên thi thể của những tên quyền quan hung ác.

Bọn chúng đều là những tên cường hào ác bá dùng tiền dân lành mà cất nên nhà cao cửa rộng cứ thế cả một đời ăn no mặc ấm trong nhung lụa. Nếu đã vậy thì xem như lần này là hắn thanh lý môn hộ đòi lại công bằng cho bách tính lương dân.

“Đình Châu, bên chỗ vị hoàng đế tại thượng đó của ta và lão Thượng phụ Hạ Lạc Đôn kia thế nào rồi?”

“Bẩm đại nhân, bệ hạ và Thượng phụ đã không thoát ra được mà chết cháy trong phòng rồi.”

“Vậy còn bọn người Sở Tuân thì như thế nào?” Thanh âm điềm tĩnh đến lạ nhưng tâm can hắn từ lâu đã tràn đầy sát ý hận thù.

“Đã bị thần thổi thuốc như Trương Hạn đưa đến chính điện theo lời người dặn dò.”

“Được, làm tốt lắm!” Nam tử khi đứng trên đầu thuyền nhìn toàn bộ khung cảnh loạn lạc trước mặt chỉ phất quạt trên tay mà cười nhẹ. Đôi đồng tử đen láy như mặt của quả cầu bóng nhẵn hiện rõ từng vầng sáng đến bóng người náo loạn phía trước hệt như cảnh tượng mười bảy năm về trước.

Mười mấy năm qua chưa một lần hắn quên mối thù xưa cũ người giết chết cha hắn khiến mẫu thân hắn năm đó bi thương quá độ mà cũng qua đời.

Hắn từ công tử trâm anh của nhà đại tướng quên mà thoáng một cái đã trở thành đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Vàn cờ này từng chút từng chút một đều đã được hắn tính toán kĩ lưỡng đây cũng chính là nước cờ cuối cùng!

Trương Hạn đã bị người của hắn thổi thuốc mê lấy đi lệnh bài rồi nhốt lại trong kho. Sáng ngày mai khi mọi chuyện đã xong hết thì sẽ đến đó ép cung bắt hắn khai ra nơi giấu binh phù.

Sau trận đại biến đêm nay thì gần hết thảy những lão đại thần cổ hữu đã chết mất cả rồi còn đám quan lại kia đều như rắn mất đầu gió chiều nào thì theo chiều đó mà thôi.

Hạ Lạc Đôn và Hoàng Vi đều đã cả rồi hoàng đế lại chưa có con cái không có người nối nghiệp. Hoàng thất bây giờ ngoài Vân Nhiên công chúa kia thì còn lại không phải nam nhân ốm yếu suy nhược cũng là những kẻ ngu si hèn hạ.

Bây giờ chỉ cần hồi cung cho người lục tìm Ngọc tỉ nơi cung Càn Đức thì y đã có thể ngồi lên cái ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia.

Còn nữa Sơn Thư đồ trong tay Sở Tuân nữa chỉ cần có được nó thì không chỉ là Yến quốc nhỏ bé nghèo nàn này mà là giang sơn lục quốc cũng sẽ nằm trong tay y!

“Đình Phong đi thôi, đi gặp vị bằng hữu đó của ta nào!”



Góc nhỏ giải thích:

- Vì sao nam nhân còn lại trong tông thất Hạ triều đều là kẻ vô dụng?

Nắm xưa khi Hoàng Vi đắng cơ xưng đế thì đã từng có một vụ mưu sát thái tử, và kế hoạch ấy thành công. Những vị vương tử còn lại của Hạ triều không ích nhưng những kẻ anh tài kiệt suất thì từ lâu đã bị Hoàng Vi trừ khử.

Điều này cũng không quá vô lí bởi lẽ trong mấy mươi người con của đế vương thì kẻ anh tài có đủ trí dũng mà dẫn dắt triều đình trị vì thiên hạ thì cũng hiếm hoi vô cùng.

- Có vô lý quá không khi trong suốt bảy năm mà Hoàng Vi trị vì lại không có con cái?

Bảy năm, thời gian này so ra cũng không quá ngắn lại chẳng quá dài. Vốn ban đầu Hoàng Vi chỉ là vương tử bị thất sủng chẳng ai ngó ngàng chưa có thê thiếp lẫn cả hôn ước định thân nên không có con cái.

Sau này hắn lên ngôi thì cũng thuận theo tục lệ Yến quốc năm năm mới tuyển tú nữ một lần. Và vì lòng chỉ dung mỗi kẻ khác nên chưa từng lập hậu.

Còn phi tần vào cung vẫn được sủng hạnh nhưng không mê luyến bất kì ai vì đa số họ đều là con gái của các lão đại thần. Nếu họ mang long thai thì long ỷ kia chắc chắn sẽ bị lung lay nên Hoàng Vi chắc chắn sẽ không để đứa bé chào đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.