Y quay đầu lại thì thấy Mặc Diệp đã đưa người cần tìm đến. Ông ta mang dáng vẻ trung niên đâu cũng độ tứ tuần, gương mặt chai sạn nhăn nheo lại mang nét gì đó thê lương tàn tạ.
Lão lom khom bước vào trong bộ y phục bình dân của những người vùng Tứ Xuyên lạnh giá.
“Ông còn nhớ ta là ai không?”
Sở Tuân từ từ nhấp ngụm trà rồi đáp lại ánh mắt dò xét của ông ta bằng vẻ lạnh nhạt kinh bỉ đến lạ thường.
“Ngươi là…ai?”
Y bật cười đặt chiếc cốc xuống bàn đưa đôi mắt đan phượng sắc bén ấy nhìn lão nói
“Lương Bân thúc ơi là Lương Bân thúc, đến lúc này ông còn định diễn với ta à”
Giọng Sở Tuân không khỏi giễu cợt nhưng cũng khiến người khác có bảy phần sợ hãi.
Đáy mắt của một kẻ trung niên trải qua thế sự ấy, lão nhìn thấy được trong nơi chàng thiếu niên đối diện là sự nhiệt huyến can trường. Lại có chí anh dũng như phụ thân hắn khi xưa.
“Sở Tuân, bây giờ ta đã nằm trong tay ngươi, mặc ý ngươi xử trí”
Sở Tuân cười phá lên, nhanh như thoát rút con dao găm trong tay áo ra đặt cạnh cổ của lão nói
“Có thật là mặc ta xử trí?”
Ông ta bị doạ đến run ngườ, tim thình thịnh đập oạn nhịp cả lên. Miệng mở rồi lại khép, mấp máy mãi chẳng nói nên lời.
Sở Tuân cững dưa lưỡi dao găm kia về, bắt đầu vào việc chính
“Lương Bân, ta hỏi ông có phải ấnThừa Tướng năm xưa trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3429138/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.