Giọng nói hắn mang vẻ tà đưa ánh mắt u tối âm trầm ấy liếc nhẹ nhìn Vân Nhiên.
"Ta không đi. Sở Tuân huynh không cần vì ta mà làm đến mức này. Có sống cùng sống, có chết cùng..."
Vân Nhiên còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Sở Tuân đánh ngất. Thân thể yêu kiều dần ngã xuống trong lòng nam tử ấy. Đôi tay chai sần của vị tướng quân kia nhẹ nhành sợ vào làn tóc mai suông mượt.
Tim hắn nhói đau lên từng chút một, cảm giác này cũng vừa quen thuộc cũng thật lạ kì.
Sở Tuân lấy cây sáo từ trong tay áo ra, huýt một hơi dài vang vọng giữa rừng núi. Đưa mắt nhìn xa xăm mà rồi lòng nặng trĩu u sầu.
Mộc lúc sau Mặc Diệp cũng đã xuất hiện, hắn buộc phải tuân theo lệnh chủ tử mà bế Vân Nhiên xuống núi. Để lại một mình Sở Tuân với người huynh trưởng kia.
"Sở Hà, huynh muốn làm gì?"
"Ngươi còn nhớ bộ Sơn Hà Kiếm mà phụ thân từng dạy không?"
Mảng kí ức từ nơi xa xăm trong tiềm thức dần hiện lên để Sở Tuân nhớ lại cái thời yên bình nơi Sở phủ khi xưa.
Hắn nhớ lúc còn nhỏ, phụ thân từng dốc lòng dạy hắn và Sở Hà, từng quyền, từng chiêu thức đều khắc sâu trong tâm trí mãi chẳng quên được. Hắn nhớ cái mùi thơm thoảng thoảng thanh ngọt của những miếng bánh quế hoa mà mẫu thân làm. Nhớ lại thanh kiếm gỗ khắc tên hai huynh đệ mà Sợ Hàn Trung đích thân chạm khắc.
Nhưng nó cũng chỉ là hồi ức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420901/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.