Chẳng mấy chốc Sở Tuấn đã đứng trước cổng Kim Lăng điện. Cung điện nguy nga tráng lệ với từng bậc thang đi lên là từng khối cẩm thạnh khổng lồ. Mái ngói đỏ giữa nền trời u ám được chạm khác hình rồng hình phượng. Thân cột lớn được đúc khoét tinh tế đệm chút ánh kim của vàng nguyên chất xa hoa. Cung điện đồ sộ thêm phần khẳng định uy thế và quyền lực của Yến Quốc với các nước chư Hầu.
Nhưng mấy ai biết từng viên gạch, từng khối đá, và những cây cột nặng hàng ngàn cân ấy chính là mồ hôi công sức của bao người, là xương máu của chiến sĩ tử trận nơi biên ải. Không biết đã bao mạng người nằm xuống để có được cái sự oai vệ kia.
Sở Tuân ngao ngán thở dài một tiếng mà xiết chặt đôi tay bước vào trong điện với vẻ uy vũ kiêu hùng nhưng cũng rất khiêm cung dè dặn.
Hai hàng văn võ bá quan đã chầu sẵn dưới ngai vàng, vừa nhìn thấy y xung quanh lại không ngớt tiếng xì xào bàn tán.
"Đấy không phải Sở Tuân con trai của Sở Hàn Trung năm xưa sao, không ngờ bị đày nơi bắc hoang ấy mà vẫn có thể trở về..."
Sau lại là tiếng cười giễu cợt của những tên quan to chức trọng tự cao ngã mạn.
"Thần Sở Tuân, thống lĩnh binh mã Minh Thành vừa từ phương bắc trở về để nhận khẩu dụ của bệ hạ"
Giọng nói của Sở Tuân cất lên làm cả điện dần im lặng. Thanh âm ấy trầm ấm ôn nhu lại có phần uy nghiêm oai vệ của quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420893/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.