Lâm Sơ Huỳnh nhìn vào đôi mắt Lục Yến Lâm.
Dừng vài giây, cô mới hồi thần lại, nhịp tim đập hơi tăng lên, nghĩ nên trả lời câu này như thế nào, dù gì thì trước giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có như vậy.
Quan trọng nhất chính là, lúc nãy Lục Yến Lâm như vậy nhìn khá đẹp mắt.
Lúc còn nhỏ xíu, cô đã biết vị chú hai kia của nhà họ Lục rất đẹp, chẳng qua lớn hơn cô tám tuổi, cô còn học tiểu học thì người đó đã lên cao trung rồi, trở thành một thiếu niên ôn tồn lễ độ.
Thật đúng là làm người ta ghen tị.
Lâm Sơ Huỳnh mắng thầm trong lòng một chút, lại nghĩ rằng may mắn là hai người cách rất xa, nếu không chẳng phải cô sẽ sớm coi trọng gương mặt này hay sao?!Trợ lý Trần nghe thấy trong xe không còn âm thanh, mở nhạc lên.
Lục Nghiêu bên kia sau khi bị cúp điện thoại một hồi lâu liền bắt đầu oanh tạc Wechat.
Lục Nghiêu: Má ơi, tình huống này là sao vậy?Lục Nghiêu: Người mới nói chuyện lúc nãy chính là chú hai tôi sao?Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh gõ nhẹ, trả lời anh ta: Có cảm tưởng gì không?Lục Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình hết nửa ngày, qua một lát lại trả lời: Cảm giác có tiền tốt thật đó, chả trách ai cũng thích có nhiều tiền, tôi cũng thích nữa.
Anh ta tìm bảo tiêu vậy mà lại có lợi.
Bây giờ tiền tiêu vặt đều bị người trong nhà khống chế, chờ đến đúng thời gian mới có thể gửi qua, nên đây đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-tao-bao/2762864/chuong-8.html