Người trong xe ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Sơ Huỳnh, đôi mắt đen như mực, cuộn trào cảm xúc không biết tên. 
“Có đủ không?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại lần nữa. 
“Buông tay ra. 
” Tiếng Lục Yến Lâm hơi trầm, giọng điệu cũng không có vẻ tức giận. 
“Thần kinh. 
” Lâm Sơ Huỳnh mắng một câu. 
Cái cảm ơn này có đủ hay không Lâm Sơ Huỳnh không biết, cô chỉ biết bản thân làm xong hành động này cảm thấy khá vui. 
Gió đêm hơi lạnh. 
Lâm Sơ Huỳnh biết điều đúng lúc thu tay về, hạ đuôi mắt nhìn bên trong xe, xoay người rời khỏi, một đường đi thẳng vào biệt thự không quay đầu lại. 
Chắc do đêm nay là lần đầu làm ra hành động như vậy nên cô có chút kích động nhỏ, đi một vòng trong nhà sau đó cởi giày cao gót ra. 
Lúc ngâm mình trong bồn tắm, cô còn không ngăn được đột nhiên nở nụ cười. 
Lâm Sơ Huỳnh thoải mái híp mắt lại, ngâm nga hát nhỏ trong miệng, lễ phục màu lục được treo môt bên, chân váy dài quét đất. 
Kích thích quá đi. 
Ngoài biệt thự, trợ lý Trần đang nghĩ thầm mình có nên mở miệng hay không. 
Anh ấy nhìn vào gương chiếu hậu thấy ông chủ nhà mình đang nhét lại cà vạt vào âu phục, sửa sang quần áo cho ngay ngắn, bộ dạng tựa như ban nãy không phát sinh chuyện gì hết. 
Trợ lý Trần muốn nói lại thôi. 
“Đi thôi. 
” Lục Yến Lâm giương mắt. 
Anh giống như không thấy được ánh mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-tao-bao/2762858/chuong-12.html