Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hoang mang cực độ.
Chẳng lẽ không phải là cực kì ôn nhu mà nói một câu "Em thích là được" hay "Em cứ việc làm anh lo hết" như bá đạo tổng tài sao?
Quả nhiên là vợ chồng plastic mà.
"Nếu theo như anh nói, có phải em nên mở một cái triển lãm đồ ngủ không, dù sao em cũng nhiều đồ ngủ tới vậy?" Lâm Sơ Huỳnh không chút lưu tình nào phản bác trào phúng.
"Anh thấy không được." Lục Yến Lâm nói.
"..."
Đúng thật là nghiêm trang trả lời.
Lâm Sơ Huỳnh có hơi nhục chí, ngồi trên giường, một tay kéo áo sơ mi Lục Yến Lâm, chất vấn "Anh thấy em vẽ xấu lắm phải không?"
"Không có, chỉ là kiến nghị thôi."
Lục Yến Lâm vô cùng kiên nhẫn giải thích một câu "Em có thể không cần nghe anh mà, có lẽ sẽ rất náo nhiệt."
Có lẽ.....
Vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh kiểu "Ý của anh chính là như vậy", ngẩng khuôn mặt đầy không khuất phục lên, tỏ vẻ không đồng ý lời anh nói.
Trên tay cô còn cầm một tờ giấy, dứt khóat vứt lên người anh, hỏi "Anh thấy em vẽ như vậy là không thể gặp người sao?"
Chỉ thiếu uy hiếp nữa thôi.
Lục Yến Lâm duỗi tay nhận bức tranh trong tay cô, nội dung rất đơn giản, là một bức cắm hoa, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì đúng thật rất đẹp, không nói kỹ thuật vẽ, chỉ nhìn vào linh khí của bức tranh.
Anh đúng thật có chút giật mình.
Nhìn thấy anh thưởng thức, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-tao-bao/2762822/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.