Này còn cần nói thẳng sao?
“Anh nói xem?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại.
Cô không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây chính là vì bản thân muốn bù đắp cho cái người già mồm cãi láo này.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng vừa lên lập tức xua đi bóng tối mịt mờ, bên ngoài thủy tinh còn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh, sắc đèn màu ấm phác họa đường cong hoàn mỹ của Lâm Sơ Huỳnh.
Hôm nay cô đặc biệt mặc chiếc áo gió này là vì đẹp, nhưng hiện tại cũng không có ai nhìn.
Lâm Sơ Huỳnh vốn thầm nghĩ sẽ trêu chọc lão già nhà mình một chút nhưng mới mở đầu, kết quả không ngờ người đàn ông nghiêm túc này mới không gặp có vài ngày còn rất có tinh thần nha.
Tuy rằng biết tầng cao nhất chỉ có bọn họ ở, nhưng cửa thủy tinh bên cạnh khiến cô cảm thấy như không có gì che chắn, có một loại phong tình khác.
Lại sợ đợi đến khi xuống lầu sẽ bị những người khác nhìn ra bọn họ làm bậy giữa ban ngày ban mặt, cho nên Lâm Sơ Huỳnh bảo Lục Yến Lâm sắp chia tay quá kiêu ngạo, nhưng cố tình Lục Yến Lâm lại phản bác cách nói của cô.
Lâm Sơ Huỳnh mài răng nanh, trả thù.
“Cho anh kiêu ngạo này.” Cô khiêu khích.
Lục Yến Lâm thoáng dừng lại, kêu lên một tiếng đau đớn nhưng vẫn không ngăn cô lại, ở trước mặt cô, anh cực kỳ khoan dung trước những chuyện này, huống chi cô còn không dùng sức.
Đến giữa trưa, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-tao-bao/2762764/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.