🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không phải tối qua em chỉ thử livestream một chút sao, hôm nay thời điểm livestream em không dùng hiệu ứng nào hết.”

Lâm Sơ Huỳnh nghĩ lại: “Tuy hôm nay chính thức livestream liền tới mười phút, nhưng rất thú vị, bọn họ đoán được anh về, muốn nhìn thấy anh nhưng bị em đóng phòng rồi.”

Cô lộ ra vẻ mặt giảo hoạt.

Lục Yến Lâm khẽ cười, đi vào trong phòng: “Anh đi tắm.”

Lâm Sơ Huỳnh gật đầu, nhìn người đàn ông này đi qua trước mặt mình, tây trang vắt một bên, còn chưa vào phòng tắm đã cởi áo sơmi.

Cô ở phía sau im hơi lặng tiếng, xem một cách quang minh chính đại.

Áo sơmi cởi được một nửa, bả vai dày rộng và nửa lưng lộ ra, Lục Yến Lâm có vẻ đã phát hiện, quay đầu nhìn cô một cái.

“Em không có nhìn lén đâu.” Lâm Sơ Huỳnh nói.

“Cũng đâu phải chưa từng thấy.” Lục Yến Lâm thực bình tĩnh.

“......”

Người bị xem còn không khẩn trương, cô hồi hộp cái nỗi gì.

Lâm Sơ Huỳnh thoải mái ngồi trên giường, nhìn người đàn ông trước mặt cởi áo tháo thắt lưng, không chớp mắt.

Cũng không biết có phải thật không mà cô cảm giác cảnh trước mắt như là pha quay chậm.

Bình thường lúc làm bọn họ bật đèn ngủ, khi ấy Lâm Sơ Huỳnh cũng không nhìn kỹ cơ thể anh, hiện tại đèn sáng, nhìn không sót một chỗ nào.

Sao lại có đường nhân ngư?

Trong đầu Lâm Sơ Huỳnh toát ra dấu chấm hỏi, cảm thấy bình thường người này cũng đâu có tập thể hình, chẳng lẽ gạt cô trộm rập?

Cô nhìn nhìn, liền ngây người.

Khi Lục Yến Lâm cúi đầu nhìn, mỹ nhân ngồi trên giường phát ngốc, ánh mắt phát sáng, phản chiếu nửa thân ảnh của anh.

Thế này mà cũng ngẩn người được.

Lục Yến Lâm cong môi, vỗ vỗ trán cô, rồi bước chân vào phòng tắm.

Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, kẹp tóc trên đầu rớt xuống một cái, nằm trên chiếc thảm tối màu, rất không hài hòa.

Cô đã sớm tắm rửa nên giờ đi thay áo ngủ.

Vốn cô nghĩ đêm nay Lục Yến Lâm chắc đã mệt muốn chớt, cần nghỉ ngơi, không ngờ hai người lại ôn tập một chút về cuộc sống vợ chồng ban đêm.

Lâm Sơ Huỳnh lại cảm thụ hậu quả khi trêu chọc đàn ông uống rượu.

Thời điểm cô tỉnh lại, vẫn còn mơ màng.

Ánh nắng ngoài cửa rực rỡ, Lâm Sơ Huỳnh nằm trên giường, hưởng thụ sự yên tĩnh trong chốc lát, thậm chí còn muốn cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian.

Sang trọng mà yên tĩnh, có cảm giác như đang ở rạp chiếu phim.

Thật hoàn mỹ.

Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ khoảnh khắc an bình này.

Mỗi ngày Thẩm Minh Tước đi làm còn đúng giờ hơn bà chủ của mình, ngay cả điện thoại cũng tới ngày càng sớm ––– 

“Bà chủ hu hu hu, chị xem hot search chưa?”

“Bà chủ, em cũng muốn nhìn tận mắt phòng để quần áo của chị!”

“Bà chủ, cuối cùng tiếng bước chân tối qua có phải của tổng giám đốc Lục hay không?”

Một đám vấn đề nhảy ra, Lâm Sơ Huỳnh duỗi người, nghe Thẩm Minh Tước mặc kệ cô có trả lời hay không, vẫn cứ tiếp tục tự hỏi.

Bản thân không cần lên weibo cũng sẽ biết toàn bộ diễn biến.

Tuy biết lần livestream này sẽ gây ra tin tức lớn, cô cũng để Giải trí Thiên Nghệ thoáng khống chế một chút, không cần quá khác người, nhưng khi nghe từ miệng người ta thì vẫn vô cùng kinh ngạc.

Dẫu Thẩm Minh Tước là một người mẫu nhưng vừa mới ghi hình một gameshow trinh thám xong, hiện tại tài ăn nói cực kỳ không tồi.

Cả đêm qua đi, nhiệt độ không giảm ngược lại còn tăng.

Các loại ảnh khi Lâm Sơ Huỳnh livestream đều xuất hiện trên mạng, còn có đủ loại ảnh gif, video cũng được các blogger đăng tải, mấy thứ hạng đầu trên hot search tất cả đều là cô.

Còn có một cái là của ông xã.

Gói meme Lâm Sơ Huỳnh cũng ra đời.

Ghét nhất chính là đoạn Lâm Sơ Huỳnh hờ hững mà nói rằng phòng để quần áo của mình không khớp với suy nghĩ của mọi người, đã bị cắt thành ảnh gif.

Cửa phòng vừa mở, ai cũng không thương.

Còn có một ảnh toàn cảnh sau khi cửa phòng mở ra, lúc ấy Lâm Sơ Huỳnh cười nhạt, cũng bị cắt, một căn phòng để quần áo có hơn trăm tủ quầy chứa xa xỉ phẩm.

Hoàn mỹ, phù hợp với meme “Phụ nữ chúng ta, nghĩ muốn cái gì nhất định phải giành lấy vào tay.”

Lâm Sơ Huỳnh nghe Thẩm Minh Tước líu ríu miêu tả gần mười cái meme một cách sinh động, không nhịn được mà bật cười.

“Em còn tưởng bà chủ đang ngủ chứ.” Thẩm Minh Tước nói.

“Em nói kích động như thế, chị không đành lòng ngắt lời.” Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc: “Sao, hôm nay không có hoạt động?”

“Ngày mai mới có, hôm nay ở nhà trọ nghỉ ngơi.” Thẩm Minh Tước vui vẻ thật sự, “Bà chủ, phòng để quần áo của chị thật xinh đẹp.”

“Sau này em cũng sẽ có.” Lâm Sơ Huỳnh khích lệ, giống như một bà chủ áp bức nhân viên: “Nếu em kiếm nhiều tiền, có lẽ còn nhiều hơn chị.”

“Đó là vô vọng rồi.” Thẩm Minh Tước nghĩ rất thực tế: “Có thể bằng một phần mười là em cảm thấy giỏi rồi.”

Hai người nói chuyện một lát, sau khi cắt đứt điện thoại, Lâm Sơ Huỳnh cũng lên weibo xem tin tức.

Bởi vì lần này không ai gỡ hot search, cho nên tin này vẫn còn trên đó.

Mấy ngày hôm trước cô đã an tĩnh lại, lần này liền chiếm mấy vị trí đầu, các cư dân mạng nào chưa biết chuyện đều mê mang click vào.

Sau đó, liền sợ ngây người.

Livestream có phát lại, thời điểm Lâm Sơ Huỳnh nhìn số lượng người chia sẻ đã vài trăm triệu, vẫn còn đang tăng trưởng nhanh chóng.

Thời gian cô livestream không dài, từ đầu đến cuối còn không tới nửa tiếng, cô tùy tiện tua nhanh liền thấy gương mặt của chính mình.

Thực hoàn mỹ, không góc chết.

Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới có thời gian rảnh để đi đọc những bình luận ở dưới.

[Đại thần nào tới thống kê danh danh một chút đi!]

[Tôi liếc mắt một cái đã thấy ngay những chiếc túi xách Hermes....]

[Các người cho rằng lóe mù mắt mình chính là ánh đèn phải không? Lâm Sơ Huỳnh sẽ nói cho các ngươi biết, không –––đó là được khảm vụn kim cương!]

[Tôi đếm đếm, tuy không nhiều lắm nhưng cũng không ít.]

[Đây không phải phòng để quần áo của người bình thường, cảm ơn.]

[Ai mà chẳng muốn có được phòng để quần áo như này.]

[Phòng để quần áo của người khác, tôi cũng chỉ có cái tủ đầu giường☺]

[Tôi chính là chị em thất lạc nhiều năm của Lâm Sơ Huỳnh, mọi người góp cho tôi tiền đi, chờ tôi nhận thân thành công sẽ chia tiền cho quý dị!]

[Mẹ nó suy đoán của cô không hề phù hợp!]

[Đúng là suy đoán không phù hợp, ai có thể ngờ đây là một biệt thự cao cấp chứa hơn trăm tủ quầy đựng xa xỉ phẩm chứ?]

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cư dân mạng ghen tị thật con mẹ nó hấp dẫn.

Đêm qua cô đột nhiên không báo trước mà đóng livestream, còn không quên đùa bỡn bọn họ một hồi, hôm nay chuyện này cũng bị lôi ra quất xác.

[Cuối cùng khẳng định chính là tổng giám đốc Lục lên lầu!]

[LSH đúng là phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, sợ chúng ta nhìn thấy ông xã cô sao?]

[Cô ấy còn nói mình không theo đuổi thần tượng mà theo đuổi ông xã đó, hình tượng âu yếm girl có vẻ khá hay đó, chắc tổng giám đốc Lục tương đối thích.]

[Tổng giám đốc Lục mà là ông xã của tôi, tôi cũng không đu idol đâu.....]

[Là tổng giám đốc Lục không đủ soái, hay do tiêu tiền không đủ thích, muốn đu idol mà không có tiền?]

Dù có như vậy, tình huống thực sự của cuộc hôn nhân giữa Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm vẫn khiến cư dân mạng cực kỳ tò mò.

Rốt cuộc là có tình yêu, hay không có tình yêu.

Show ân ái với bên ngoài có rất nhiều người không tin, bởi vì bọn họ từng thấy rất nhiều tin tức hôm trước vừa show ân ái hôm sau liền lộ ra tin tức ly hôn.

Lâm Sơ Huỳnh thì mặc kệ bọn họ đoán già đoán non.

***** 

Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm.

Lâm Sơ Huỳnh hẹn Khương Dĩ Nhàn ra ngoài ăn cơm, hai người ngồi ở Ngọc Thực Quán, gọi mấy món đồ ngọt, lại gọi thêm một ít đồ ăn.

“Hôm qua tớ thấy cậu ở tiệm cơm Tây.” Cô không giấu giếm, thuận miệng nói: “Tới nói này, cậu chọn bạn trai giả kiểu gì vậy?”

“......Tớ nào biết Hồ Minh Nguyệt cũng thuê.” Nhắc đến chuyện này Khương Dĩ Nhàn liền tức giận muốn chết, “Gần đây tới không đến mấy buổi party.”

Cô ấy nghe nói Hồ Minh Nguyệt tìm một tiểu thịt tươi nhưng cô ấy với Hồ Minh Nguyệt luôn không hợp nhau, càng miễn bàn đến việc đi hỏi thăm tin tức này nọ.

Khương Dĩ Nhàn là tìm trên app, xem ảnh chụp thấy cũng đẹp trai, lại còn hoạt bát, hẳn sẽ đối phó với Chu Khải Hoài được.

Nào ngờ, vừa gặp một cái đã bại trận.

Lâm Sơ Huỳnh ăn dương chi cam lộ*, liếc cô ấy một cái: “Nhìn qua có vẻ Chu Khải Hoài rất giống lãng tử quay đầu.”

(*) Dương chi cam lộ là một món ngọt kiểu Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài, bột mì)

https://img.tastykitchen.vn/product-images/2021/04/14/2-eeeb.jpg

Mặt Khương Dĩ Nhàn dịu xuống: “Ai biết được.”

Cô ấy sinh ra ở một gia đình như vậy, hôn nhân không thể làm chủ, nhưng dưới hoàn cảnh gò bó đó, cô ấy cũng muốn tìm một người chồng có thể sống bình yên đến hết đời.

Mà, Chu Khải Hoài là một nhân tố bất ổn.

Từ nhỏ Khương Dĩ Nhàn đã sinh ở Thịnh Thành, tuy luôn ở trong phòng bên cạnh nhưng đối với người trong vòng bên này cô ấy đều biết.

Cho nên, lần đầu tiên tiếp xúc, cô ấy đã nói thẳng, hết thảy đều là ý của ba mình, hai người bọn họ không phù hợp.

“Khi đó hắn đã đồng ý với tớ rồi.” Khương Dĩ Nhàn chọc chọc đồ ngọt: “Còn nói sẽ diễn kịch với tớ, để ba tớ hết hy vọng.”

“Sau đó diễn lệch.” Lâm Sơ Huỳnh đã đoán được hướng phát triển của sự việc: “Không phải chứ, người như Chu Khải Hoài mà cậu còn tin được.”

“Sao tớ biết anh ta có thể coi trọng mình chứ.” Khương Dĩ Nhàn nhíu mày: “Cậu nhìn mấy người bạn gái tai tiếng trước đó của anh ta đi, có ai giống tớ không?”

Một đám đều trước lồi sau vểnh, dáng người Âu Mỹ.

Khương Dĩ Nhàn là kiểu người hơi truyền thống, tính cách thiên về dịu dàng, dù không thích đánh giá chuyện gì nhưng không thể thích nổi hành vi của Chu Khải Hoài.

Cố tình hiện tại cô ấy lại không thoát thân được.

Lâm Sơ Huỳnh liếm môi dưới, buông thìa: “Không cần lo lắng, có tớ ở đây, anh ta không dám làm ra chuyện gì khác người đâu.”

Ai cũng biết Khương Dĩ Nhàn là bạn tốt của cô.

Khương Dĩ Nhàn lắc đầu: “Quên đi, không nói đến chuyện này nữa, tớ còn chưa xem livestream tối qua của cậu, hôm nay mới xem video phát lại.

Dẫu biết cô bạn thân này thích mua sắm, nhưng cô ấy không thể ngờ phòng để quần áo lại có nhiều đồ vật này nọ như thế, khiến cô ấy kinh ngạc không thôi.

“Đồ vật trong hội sở của cậu chẳng lẽ còn ít sao.” Lâm Sơ Huỳnh trêu chọc nói: “Cậu có tin hay không, hôm nay không ít người sẽ nói tớ tiêu tiền của ông xã để khoe khoang giàu có.”

“Ông xã của cậu vui.” Khương Dĩ Nhàn nói.

“Nhưng cư dân mạng không vui.”

“Miệng bọn lại không dài đến trên người chúng ta, quản bọn họ nói cái gì làm chi.”

“Hôm nay cậu biến thành đạo sư nhân sinh sao?” Lâm Sơ Huỳnh cười hỏi.

“Cậu xem, có người ra video rồi này.” Khương Dĩ Nhàn tìm được một cái video, “Hiện tại cậu hành tẩu trên hot search, người nào cũng muốn cọ nhiệt.”

Lâm Sơ Huỳnh vươn người lại gần xem, “Để xem tớ nói có chuẩn hay không.”

Khương Dĩ Nhàn đặt điện thoại ở phía trước, click mở video.

Người up video là một tài khoản về trang điểm làm đẹp, tiêu đề thật to được gắn ở trên ––[Vạch trần: rốt cuộc phòng để quần áo của Lâm Sơ Huỳnh có cái gì?!]

Hiển nhiên chủ tus có chuẩn bị mà đến.

Ảnh chụp, số liệu, loại, tất cả đều có sẵn.

Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh livestream, bởi vì phòng để quần áo quá lớn, di động không thể quay hết hoàn toàn, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể tìm được bộ phận nhìn thấy.

Tủ quầy cũng bị liệt kê có bao nhiêu cái.

Lễ phục được thống kê, có hơn mấy trăm.

Còn có túi xách và giày dép, ngay cả giá cả cũng ghi rõ.

Khương Dĩ Nhàn oa một tiếng: “Người này chắc cũng phải cố gắng rất nhiều đây, bộ lễ phục màu vàng này của cậu tớ nhớ cũng lâu rồi nhỉ, thế mà còn nhận ra.”

Lâm Sơ Huỳnh nói: “Là rất hiểu.”

Khương Dĩ Nhàn thuận tay mở bình luận.

[Có phải chủ tus cả đêm không ngủ không ha ha ha ha]

[Má tôi ơi, tôi chỉ thấy một đám số 0 ở bay qua trước mắt thôi]

[Đây không phải phòng để quần áo, đây là ngân hàng]

[Phòng để quần áo của người khác là tủ quần áo, phòng để quần áo của cô tất cả đều là tiền]

[Thật may có người liệt kê danh sách, như vậy vừa thấy Lâm Sơ Huỳnh thật lợi hại, tổng giám đốc Lục đúng là người đàn ông rất hào phóng!]

Khương Dĩ Nhàn nhìn nội dung trên màn hình: “Má ơi, bọn họ quá nhiệt tình rồi.”

“Bọn họ nhiệt tình với phòng để quần áo.” Lâm Sơ Huỳnh bổ khuyết lời cô.

“Vậy thì cũng là nhiệt tình với cậu, dù sao phòng để quần áo cũng là của cậu mà.”

“Cậu nói cũng đúng.”

“..........”

Dù Khương Dĩ Nhàn sớm hiểu rõ tính tình của Lâm Sơ Huỳnh, nhưng nghe câu đó xong vẫn không nhịn nổi, thật muốn đánh người.

Nói vậy, hiện tại cũng không ít người cùng chung suy nghĩ.

Khương Dĩ Nhàn đóng video, lại lướt weibo: “Nếu tớ xé rách mặt với ba, cọ nhiệt của cậu thì hội sở của tớ có thể nổi tiếng toàn cầu không?”

Lâm Sơ Huỳnh nghiêm túc mà suy nghĩ một lát, nhoẻn miệng cười: “Toàn cầu thì tớ không biết, nhưng mấy nước là có thể.”

Cô mỉm cười: “Đưa cậu ra mắt với vị trí center luôn.”

Khương Dĩ Nhàn cong môi cười rộ lên.

Tính cách hai người không giống nhau, nhưng lại có thể trở thành bạn bè. Cô ấy bị không ít đại tiểu thư hâm mộ, ngay cả “chị kế” kia cũng trong sáng ngoài tối trào phúng không ít lần.

Hiện tại ngẫm lại, bản thân cũng rất may mắn.

Khương Dĩ Nhàn đột nhiên tò mò hỏi: “Lại nói, tớ vẫn nhớ rõ tổng giám đốc Lục là chú hai của Lục Nghiêu, xét về bối phận cũng là chú hai của cậu, sao sai người đột nhiên kết hôn?”

Trước kia cô còn từng nghe Lâm Sơ Huỳnh oán giận nha.

“Cái này nói ra thì rất dài.” Lâm Sơ Huỳnh chau mày, lại nhanh chóng giãn ra, khóe miệng cong lên: “Gặp sắc nảy lòng tham.”

“Cậu tổng kết cũng thật đơn giản.” Khương Dĩ Nhàn trêu ghẹo, lại nói: “Cái gì nhất kiến chung tình đều là gặp sắc nảy lòng tham.”

Hai người ngồi ở Ngọc Thực Quán mấy tiếng đồng hồ, kiểu vừa nói chuyện phiếm vừa ăn thì không dễ dàng khống chế, nhoáng cái đã mấy giờ trôi qua, một đống món gọi ra đều ăn xong rồi.

Sau đó, ai về nhà nấy.

***** 

Trên đường trở về, Lâm Sơ Huỳnh nhàm chán lướt weibo.

Qua một buổi sáng, nhiệt độ thoáng bình thường chút, nhưng có video bày ở đó khiến người phỏng đoán cũng nhiều lên.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn một chút, cuối cùng cũng có cư dân mạng thông minh học được liên tưởng

––––[Phân tích chi tiết hiện trường!]

––––[Tối qua không xem trực tiếp, buổi sáng hôm nay xem video phát lại, đồ vật trong phòng để quần áo thực sự rất nhiều, căn bản xem không hết, dù sao tôi cũng rất hâm mộ. Sau đó, hôm nay lại có một tài khoản ra video tổng kết vài thứ kia, nhưng mà tôi thấy hình như mọi người đều ghen tị, không phát hiện một chút, không biết các ngươi nhìn xong có thấy bộ lễ phục cúp ngực màu vàng nhạt không? Mấy năm trước tôi từng thấy, vừa mới đi kiểm tra, 10 phần chắc chắn bộ lễ phục này ba năm trước nhà thiết kế đã nói đã tặng đi. Mọi người cũng đã biết ba năm trước LSH và tổng giám đốc Lục hình như không xuất hiện tin tức có quen biết nhau, tôi thiên về việc năm nay bọn họ mới yêu đương rồi kết hôn.]

––––[Cho nên, vấn đề đến đây không thoát khỏi thân phận của vị Lục phu nhân này, ba năm trước LSH còn không có tên họ (không được biết đến),rốt cuộc vì sao một nhà thiết kế nổi tiếng lại tặng cho cô bộ lễ phục định chế? Theo tôi được biết, nữ minh tinh nổi danh Âu Mỹ cũng chưa được hưởng đãi ngộ này.]

Phân tích này đứng trước top#10 hot search.

Lâm Sơ Huỳnh cũng bị bài phân tích này nhắc nhở mới nhớ tới bộ lễ phục kia.

––––[Phỏng đoán 1: vài năm trước cô đã quen biết tổng giám đốc Lục. Phỏng đoán 2: là bạn thân của nhà thiết kế. Phỏng đoán 3: bản thân có tiền mua.]

[Tôi cảm thấy bản thân có tiền mua khá hợp lý.....]

[Chân tướng phơi bày, ngược lại tôi càng thấy ghen tị aaa!]

[Tôi tình nguyện tin tưởng hai người đều có tiền, cũng không muốn tin vài năm trước đã quen rồi yêu đương!!!]

[Tự tẩy não thành hôn nhân thương nghiệp có dễ chịu hơn không?]

[Cái này là thật, kẻ có tiền có tình yêu]

[Những ai nói LSH tiêu tiền của ông xã, không bằng không chứng, từ đầu tới cuối cô ấy đều tiêu tiền của chính mình, cô ấy còn bỏ phiếu không nên tiêu tiền của ông xã để theo đuổi idol cơ mà.]

[Chân tướng của các người]

[Sáng sớm tôi đã hoài nghi, lý lịch của cô ấy là thứ người bình thường không tra nổi, khẳng định trong nhà có quặng!]

[Lâm Sơ Huỳnh này kill toàn mạng]

Diễn đàn và weibo đồng thời ra tay, đem livestream hơn 10 phút của cô ra phân tích triệt để, còn lấy ra một đám tin tức chính xác.

Hoàn toàn chính xác.

Bản thân Lâm Sơ Huỳnh không để chuyện này trong lòng, tìm hay không chẳng có ảnh hưởng gì đối với cô cả, cô không làm chuyện phi pháp.

Nhưng Kiều Quả lại đến dò hỏi: “Bà chủ, hiện tại weibo của ngài có nhiều fans như vậy, có muốn chứng thực không?”

Lâm Sơ Huỳnh: “Chứng thực tài khoản show ân ái? Tài khoản khoe giàu?”

Kiều Quả: “........”

Lâm Sơ Huỳnh bật cười: “Đùa cô thôi, chỉnh sửa chứng thực gì đó cũng không sao, cô nghĩ xem chứng thực cái gì đơn giản một chút.

Kiều Quả nói: “Vâng.”

Trước khi vừa tiếp nhận công ty đã nói phải chứng thực, nhưng sau đó Lâm Sơ Huỳnh lại không nhắc tới chuyện này nữa, cho nên cô ấy tự chủ trương cũng không ổn lắm.

Hiện tại, hết thảy cơ bản đã thành trần ai lạc định, tương đối thích hợp.

Lâm Sơ Huỳnh trở lại trang chủ của mình, lúc này mới mở biểu tượng 99 màu đỏ đặc biệt và bình luận.

Nói đến giang tinh, giang tinh vĩnh viễn sẽ không đến trễ.

[Show cũng quá giả, tại sao tổng giám đốc Lục có thể cưới một người phụ nữ dối trá hám giàu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thành cô vợ hào môn bị người bỏ rơi thôi.]

Lâm Sơ Huỳnh khinh thường.

Cô mới có thể thành người bị chồng ruồng bỏ, nhà giàu còn không thể nào bước chân vào.

Cho dù cô có ly hôn, cũng không thể để bản thân rơi xuống nông nỗi thành cô vợ nhà giàu bị chồng bỏ, càng đừng nói đến cô không có khả năng ly hôn.

Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào trang chủ của đối phương, vui.

Trong weibo acc khoe giàu không ít, nhưng ảnh bìa thì lửng lơ, hơn nữa liếc một cái cô đã biết kiểu dáng túi xách là đồ fake, không tính là hàng mô phỏng cao.

Đây là ghen ghét nhiều thành anti-fans sao?

Đây là gà rừng từ đâu chạy ra thêm diễn cho mình thế.

Không hiểu thế nào là im như gà sao?

Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp bơ bình luận của anti-fan này, cũng may cô vẫn có fans, fan nhan sắc cũng là fan, đem mấy người này mắng một đống.

Cô lại load lại trang chủ của mình, phát hiện chứng thực đã được sửa lại, còn mang theo một dấu “V”, cực kỳ dễ thấy.

Không chỉ có cô phát hiện, cư dân mạng cũng phát hiện.

Khi diễn đàn được đổi mới –––[F.uck!! Tôi vừa mới phát hiện, các người nhìn thấy chứng thực trên weibo của LSH chưa?]

Bản thân hôm nay liền ăn dưa của Lâm Sơ Huỳnh, nên bài post này cũng có không ít người click vào, dưa mới luôn có sức hấp dẫn với mọi người.

Chủ tus thả một ảnh chụp màn hình weibo, là trang chủ weibo của Lâm Sơ Huỳnh, trên đó viết một hàng chữ.

Chứng thực thân phận.

Chứng thực ghi rằng: Bà chủ Giải trí Thiên Nghệ, đại tiểu thư của bất động sản Lâm thị.

Một cái không đủ, còn tận hai cái.

Rõ ràng là một hàng chữ không lớn không nhỏ, cũng khiến trong mắt của một đám quần chúng ăn dưa đều rớt lên màn hình.

Bất động sản Lâm thị tuy không thường PR, nhưng cũng là một ông lớn ở trong nước, hiện tại có rất nhiều người đang sống ở tiểu khu Lâm thị xây dựng. Dẫu không đi theo con đường cao cấp giống Hoa Thịnh, nhưng đúng là như vậy, người người đều biết.

Chưa từng có ai suy nghĩ có phải ông chủ Lâm thị có con gái hay không, hoặc con gái là Lâm Sơ Huỳnh, chưa từng liên hệ hai chuyện này với nhau.

[Đệt!! Ai photoshop mà giống thật vậy!]

[Thật sự, các người có thể đi xem, vài phút trước mới chứng thực!]

[Đây là hướng đi gì vậy?]

[Chào mọi người, tôi sẽ biểu diễn cho mọi người một cách cởi áo choàng!]

[Vậy mà lại là bất động sản Lâm thị..... tiểu khu bên cạnh nhà tôi chính là của Lâm thị, 1m vuông còn cao hơn mấy chục nghìn so với nhà tôi, khóc-ing]

[LSH: theo đuổi thần tượng? Ngại quá, giới giải trí này đều là của tôi.]

[Bà chủ và nhân viên ăn cơm, không tật xấu, fans về nhà nghỉ ngơi đi, idol của các người sắp bay lên trời rồi.]

[Thiên kim hào môn, quay ngựa thẳng tiến]

[Trước kia người nào nói bà chủ Giải trí Thiên Nghệ là phụ nữ trung niên, tôi thật sự tin trúng tà mới tin các người!]

[Tốt lắm, chắc chắn là liên hôn.]

[Có tiền có sắc, còn thiếu cái gì?]

[Tay trái là công ty giải trí, tay phải là ông xã phú hào, cho hỏi dạng sinh hoạt này có ai không muốn?]

[Là tôi không xứng làm chị em thất lạc nhiều năm.]

[Thực ra nếu bà chủ như này, bị dùng quy tắc có vẻ cũng là lựa chọn không tồi...]

Đề tài trung tâm toàn mạng – Lâm Sơ Huỳnh nhắn tin cho Lục Yến Lâm: [Em muốn chứng thực weibo, chứng thực thành Lục phu nhân thì thế nào?]

Đầu bên kia mấy phút sau mới trả lời: [Có thể.] (可)

Chỉ một chữ liền đuổi?

Lâm Sơ Huỳnh dựa vào việc hôm nay anh còn phải làm việc nên không cằn nhằn, nhưng vẫn trả lời: [Nghĩ hay lắm.]

Đổi anh thành tiên sinh nhà Lâm Sơ Huỳnh cũng không tệ.

Đang ở trong phòng họp, Lục Yến Lâm cảm giác điện thoại lại rung lần nữa, cúi đầu vừa thấy, trả lời như này là thấy nhưng không thể trách.

Nói vậy, cái chứng thực kia cũng là dùng để trêu chọc anh.

Phía trên, tốc độ trình bày của vị quản lý nào đó không khỏi thả chậm một chút.

Lục Yến Lâm nghĩ nghĩ, cố ý trêu cô: [Có thể đổi thành người phụ nữ được toàn mạng hâm mộ nhất.]

Lâm Sơ Huỳnh: [Cảm ơn, trong lòng chú hai biết là được rồi.]

Nếu thực sự đổi thành Lục phu nhân hay người phụ nữ được toàn mạng hâm mộ nhất, chỉ sợ weibo của cô có hơn nửa anti-fans.

Không được không được.

Lâm Sơ Huỳnh thấy thời gian anh trả lời nhanh hơn, nghĩ chắc hiện tại đang là giờ nghỉ giải lao, liền quyết định lại nói chuyện trong chốc lát.

Lục Yến Lâm vốn tưởng đề tài đến đây là chấm dứt, không ngờ lại nhận được tin nhắn mới của Lâm Sơ Huỳnh ––– 

[Hoặc là em đổi thành người phụ nữ rải tiền trong lòng tổng giám đốc Lục?]

Lục Yến Lâm như thấy người kia ở trong lòng mình giở trò lưu manh, có chút ngọt ngào.

Ngẫm lại, đúng là rải tiền thật.

Tươi mát thoát tục, tính cách thẳng thắn.

Thời điểm Lâm Sơ Huỳnh trở lại bài post, câu trả lời [Tôi tự nguyện hiến thân!] trước đó đã có hơn trăm lượt chia sẻ.

Giờ phút này, nhóm anti-fans:?

Vừa mới nói cô vợ nhà giàu bị chồng ruồng bỏ xong, sao lắc một cái đã biến thành thiên kim hào môn rồi?

_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.