Hệ ngân hà chỉ là linh cảm chợt lóe của Lâm Sơ Huỳnh thôi.
Lâm Sơ Huỳnh còn tưởng đêm nay sẽ không nghe được, trong lòng nói không thất vọng là không thể nào, ai ngờ thời điểm này lại nghe thấy.
Tuy rằng không biết nhiều rất nhiều là nhiều bao nhiêu, nhưng nghe có vẻ rất nhiều rất nhiều, cô cảm thấy thực mỹ mãn, không hề truy vấn.
Dẫu trước đó còn tưởng chính là ngàn dặm đưa pháo, nhưng tới ban đêm, hai người cái gì cũng không làm, chỉ ôm nhau ngủ.
Lâm Sơ Huỳnh thực sự rất hạnh phúc.
Bình thường Lục Yến Lâm không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, thỉnh thoảng cô nói nhiều thì anh mới bộc lộ chút ít, chứ nếu ở trước mặt người ngoài thì chỉ sợ họ cho rằng anh vô cảm.
Nhưng dưới tình huống như thế, biết bên cạnh cô có kẻ ý đồ xấu thì ngay lập tức tới bên cô, hành động thực tế ấy còn khiến người rung động hơn là lời nói.
Tâm trạng của Lâm Sơ Huỳnh bay bổng đến mức không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng hít thở vững vàng bên tai biết hẳn Lục Yến Lâm đã ngủ rồi, mới nhổm người dậy từ trong lòng anh.
Chống tay lên giường ngắm người.
Khi ngủ Lục Yến Lâm trông càng bình thản, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng lại nghiêm trang, phảng phất như bình thường chưa từng mộng mị.
Lông mày của anh tuy ngắn hơn cô nhưng cũng khá dài.
Lâm Sơ Huỳnh chạm tay lên đó, cảm thấy không đã liền lướt xuống mũi, dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-tao-bao/2762739/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.