Lục Giai ngồi sau xe ngựa, Triệu Phá Nô cẩn thận khống chế xe ngựa, tận lực không cho thân xe có chút xóc nảy nào, hơi có chút xóc nảy liền quay đầu lại nhìn bóng dáng áo trắng kia.
Triệu Phá Nô vốn là người ở vùng biên cương phía bắc, từng bị bắt làm nô lệ cho Hung Nô mấy năm. Hắn không cam lòng làm nô, nên tìm cách thông thạo địa hình trong tộc Hung Nô, siêng năng học bí quyết thảo dược của người Hung Nô. Sau lại, hắn tìm cơ hội trốn về Hán, thề nợ máu trả máu, báo thù nổi nhục làm nô lệ năm đó, cái tên “Phá nô” là hắn tự đặt cho bản thân.
Mấy năm nay hắn chỉ lo luyện võ học bản lĩnh, chuyện chung thân đại sự bị hoãn xuống. Có đôi khi đêm khuya một mình, cũng sẽ có một chút cô đơn thuộc về nam nhân.
Hiện tại có một cô gái ngồi cùng xe, nhan sắc như hoa. Bây giờ ngày mùa thu, Triệu Phá Nô mang theo nàng, bừng tỉnh như bước đi trong một câu ca dao nhẹ nhàng. Động tác của hắn vô thức nhẹ nhàng hơn.
Lục Giai cảm giác được hắn thật cẩn thận, cũng có thiện cảm với hắn. Có khi xe xóc mạnh nàng cũng không kêu rên gì, chỉ bám chặt tay vào lan can, để hắn an tâm đánh xe.
Bồ công anh nở rộ khắp sa mạc, trên nền bầu trời xanh biên biếc khiến người ta muốn cất tiếng hát.
Lục Giai là người Kỳ, ở đó cũng có đồng xanh và hoa dại. Đầu xuân đào rau dại, mùa hè bẫy đom đóm, mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-trieu-han-soi-thanh-truong-an/2705665/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.