Thẩm Tư Thanh siết chặt nắm tay, cô cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, đầu óc rối bời. Cô hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Lần sau không được giặt quần áo của tôi nữa.”
Ngô Kỳ ngoan ngoãn đáp: “Được, tôi biết rồi.” Giọng điệu của anh có chút mềm mại.
Nghe thấy câu này, Thẩm Tư Thanh thấy cảm giác khó chịu trong lồng ngực đang dần dần biến mất, cô vô cùng phiền não bởi cái cảm giác khó chịu khó hiểu dễ đến mà cũng dễ đi ấy.
“Quần áo phơi ở đâu rồi?” Cô hỏi.
Ngô Kỳ vươn ngón tay chỉ ra ngoài ban công đang bị tấm rèm che kín: “Ngoài ban công.”
Sau đó, Thẩm Tư Thanh mới nhìn thấy bàn tay của Ngô Kỳ, dưới ánh đèn sáng rõ, có thể trông thấy các đầu ngón tay và khớp ngón tay của anh đang đỏ rực cả lên. Vì da quá trắng nên vết đỏ sắp tiêu tan vẫn rất dễ nhận thấy. Thẩm Tư Thanh liếc nhìn bàn tay còn lại của Ngô Kỹ, nó cũng giống hệt vậy. Quả không giống đôi bàn tay có thể giặt quần áo.
Cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại, trong vô thức giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô hỏi Ngô Kỳ: “không phải là đeo găng tay sao? Khi giặt quần áo anh không đeo găng tay à?”
Ngô Kỳ trả lời: “Găng tay nhỏ quá, đeo không vừa.” Anh lại quở quở tay: “Không sao, lát nữa là khỏi thôi. Tôi thường hay bôi kem dưỡng tay, nên khỏi rất nhanh.”
Thẩm Tư Thanh không đáp lại, tuy rằng hiện tại cô rất không vừa mắt với Ngô Kỳ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-to-hoa-suong-trong/955644/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.