Tiểu Thất được áp giải tới trước cổng tướng quân phủ ngay trong ngày hôm đó. Y gõ cửa vài lần nhưng bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh.
Áp giải Tiểu Thất tới đây không phải người của hình bộ mà là thân vệ của An Khánh đế, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tiểu Thất, một người lễ độ lên tiếng.
“Công tử có cần…”
Tiếng của người nọ bị tiếng mở cửa cắt ngang. Người bên trong đối với Tiểu Thất cũng chẳng phải xa lạ gì.
Nhìn thấy người gõ cửa là Tiểu Thất A Quế ban đầu còn hơi giật mình sau đó rất nhanh đã tỏ thái độ giận dữ xem thường.
“Ngươi còn có mặt mũi mà quay về đây? Có phải ngươi muốn hại chết tất cả người trong phủ mới vừa lòng đúng không?”
Tiểu Thất chẳng buồn nhìn cũng chẳng muốn để ý tới mấy lời của cô ta lách người muốn đi vào trong nhưng lại bị A Quế giữ ngay cửa không cho vào. Y cau mày thiếu kiên nhẫn.
“Tránh ra, ta chỉ muốn thắp cho nương nén nhang, xong sẽ đi liền không làm phiền tới các người nữa.”
“Vào thắp nhang cho thái thái? Vậy đợi đi tướng quân cho vào mới được vào.” Nói xong liền đóng sầm cửa lại không cho Tiểu Thất nói thêm lời nào.
Tiểu Thất tức giận lại chẳng làm được gì, y chợt nhận ra bản thân mình vô dụng tới mức nào. Trước đây y được người ta hầu hạ sủng nịnh chẳng qua là do cái danh phu nhân tướng quân ban cho, không có Mộ Dung Hoa y căn bản chẳng bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/3498676/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.