Tiểu Thất chớp chớp đôi mắt hoe đỏ nhìn cánh cửa phòng mở toang. Lời Mộ Dung Hoa nói ban đầu y còn có chút không hiểu nhưng sau đó lại rất rõ ràng ý tứ của hắn. Tướng công y cùng Chu Mẫn qua đêm với nhau, hắn cho rằng là y hạ dược còn bảo y tự mình lo liệu hôn sự cho hắn. Chắc ý hắn như vậy đi.
Tiểu Thất bật cười lại vô lực nằm xuống giường trùm chăn che kín toàn bộ cơ thể mình.
Mộ Dung Hoa từ phòng Tiểu Thất đi ra lại lần nữa đối mặt với Tiểu Lục, hắn chỉ nhìn lướt qua người cậu một chút thế nhưng chỉ trong một cái tích tắc Mộ Dung Hoa lại cảm nhận được cái nhìn căm thù từ Tiểu Lục. Lúc hắn muốn nhìn kĩ lại thì cậu đã cất bước đi vào trong phòng.
Người trên giường trùm chăn kín mít, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh nức nở đứt quãng. Trong ấn tượng của Lục Thần Tiểu Thất vẫn luôn vui vẻ và tươi cười, từ nhỏ đến lớn y được mọi người bao bọc chở che chỉ cần an an ổn ổn lớn lên là được.
Lần đầu tiên Tiểu Thất khóc là lúc lão ngũ và lão đại bị giết, y khóc rất lớn cũng khóc rất lâu. Đây là lần thứ hai cậu thấy Tiểu Thất khóc, y phải đau lòng tới mức nào mới có thể chốn trong chăn khóc lóc như vậy chứ. Tiểu Lục đứng ở đó rất lâu, cho tới khi trên giường không còn tiếng thút thít nữa Tiểu Lục mới chậm chạp rời đi.
Trần Tố Tố lúc biết chuyện cũng rất kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/3329996/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.