An Khánh đế dường như không quan tâm đến ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Hoa, người mỉm cười đúng mực đưa mắt ra hiệu cho Nhan Tử mới đáp lời Mộ Dung Hoa.
"Mộ Dung ái khanh là đại công thần của trẫm mà phu nhân của khanh lại cứu trẫm một mạng, trẫm ưu ái cho ân nhân của mình một chút thì có làm sao. Ái khanh không cần quá bận tâm."
Nhan Tử nhận được chỉ thị liền cầm theo dù vải đi lại che nắng cho Tiểu Thất.
Không chỉ có Mộ Dung Hoa kinh ngạc mà ngay cả Thuần Hi hay những ai nghe thấy lời nói của hoàng thượng cũng kinh ngạc không thôi.
Này là làm sao vậy? Sao mới rời kinh có một năm mà tình hình lại biến đổi vi diệu thế này. Là Tiểu Thất kia hồng hạnh xuất tường à hay là hoàng thượng đi đào góc tường nhà người ta.
Ai cũng mang bộ mặt khó tin lẫn hiếu kì đứng xem nhưng tuyệt nhiên không ai ngu ngốc đi đàm tiếu lung tung. Mà cũng có người khinh bỉ chán ghét nhìn Tiểu Thất giống như cái nhìn của Thẩm Tri Minh lúc này. Nhìn qua nhìn lại thế nào cũng thấy Tiểu Thất này đang diễn trò, giả vờ giả vịt lòng dạ khó lường, vừa bám lấy tướng quân lại còn mập mờ với hoàng thượng. Người này không sớm tiêu diệt sớm muộn gì cũng là đại hoạ.
Lúc vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Tri Minh Tiểu Thất có cảm giác như mình bị hàng ngàn thanh đao đâm xuyên qua người. Y vô thức sợ hãi nắm chặt mép áo Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/3316723/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.