Ở trên lưng nam nhân cả người Tiểu Thất đều căng thẳng không dám cử động nhiều, lần đầu tiên y gần gũi với một người xa lạ như vậy nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy yên tâm một cách kì lạ, tựa như chỉ cần ở cạnh nam nhân này thì chẳng phải lo lắng gì nữa.
Thấy người trên lưng cơ thể căng cứng không tự nhiên nam nhân lên tiếng trò chuyện:
"Ngươi tên gì? Sao lại bị đám đạo tặc kia đuổi giết?"
"Sư phụ và các sư huynh đều gọi ta là Tiểu Thất, trước đây mọi người sống cùng nhau rất vui giờ chỉ còn lại mình ta."
Tiểu Thất nói rất nhỏ tuy giọng rất êm nhưng vẫn không giấu được nỗi căm phẫn và đau lòng trong lời nói, dừng một lát để ổn định tâm tình Tiểu Thất lại lên tiếng:"Đại hiệp..."
Nam nhân cắt ngang lời Tiểu Thất:
"Họ Mộ Dung tên một chữ Hoa, đừng gọi đại hiệp này nọ nữa."
"À...haha....Mộ Dung đại hiệp võ công của huynh lợi hại thật đấy. Ta chưa từng gặp người nào lợi hại như vậy. Nếu như ta có thể bằng một nửa huynh thì đã bảo vệ được sư phụ và các sư huynh rồi ta có phải rất vô dụng không. Mộ Dung đại hiệp,huynh cứu ta một mạng nhưng ta không có gì để cảm tạ huynh thật sự rất áy náy, ta không có tiền trên người cũng không có gì đáng giá.Ta...."
"Nếu muốn cảm tạ vậy ngươi có thể bớt nói lại không?"
Tiểu Thất cười ngượng ngùng:
"Ta nói nhiều quá sao? xin lỗi làm phiền huynh rồi."
Im lặng trong chốc lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726830/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.