Tiểu Thất rời đi Mộ Dung Hoa cũng thu lại ánh mắt ôn nhu vừa rồi, hắn nhìn thẳng Vĩnh Kì ánh mắt như hàng ngàn cây đao bao quanh không cho Vĩnh Kì cơ hội trốn tránh:
"Đệ....thu lại tâm tình của đệ dành cho Tiểu Thất."
Vĩnh Kì ngạc nhiên nhìn Mộ Dung:
"Huynh...."
"Tiểu Thất là người của ta, đệ nên hiểu rõ chuyện này, đừng làm những việc đi quá giới hạn."
"Đệ biết, đệ ái mộ Tiểu Thất nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi, sẽ không khiến huynh phải bận tâm đâu."
"Ta hi vọng đệ nói được làm được. Một mình đi tấn công đại lang là việc cực kỳ ngu xuẩn, lần sau đừng để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa, đã rõ chưa."
"Đệ biết rồi."
Mộ Dung rời đi để lại Vĩnh Kì một mảng rối bời, 20 năm sinh mệnh giờ mới có xúc cảm đặc biệt với một người, vậy mà mới chỉ trong suy nghĩ đã bị người khác bóp nát trong lòng bàn tay.
Tiểu Thất ngồi cùng ngựa với Mộ Dung Hoa trở về, vẫn giống như lần trước Tiểu Thất ngồi trước hắn ngồi sau nhưng lần này Tiểu Thất không chút kháng cự ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác được Mộ Dung bao bọc bảo vệ.
Dọc đường đi Tiểu Thất như nhớ ra chuyện gì vội lên tiếng:
"Mộ Dung ngày mai ta muốn lên núi hái dược có được không?"
Mộ Dung điều khiển cương ngựa đi chậm lại:
"Ngươi cần gì ta sẽ đi mua không cần tự mình tìm vất vả."
"Ta muốn tự đi hái."Tiểu Thất kiên quyết nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726823/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.