Mộ Dung cười ôn nhu:
"Chẳng phải giờ đang nói đây sao." Hắn vỗ vào hộp gỗ nhỏ nhất nhưng lại quý giá nhất:"Đây là của cha để lại đều là vật rất quan trọng. Ngân lượng còn lại đều là ta đi cướp về đấy."
Tiểu Thất trợn mắt há miệng:
"Hả? Cướp.... cướp về...huynh đừng doạ ta. Trộm cướp không tốt hay là đem trả lại cho người ta đi."
"Trả cái gì? Tất cả đều là ngân lượng đạo tặc cướp của bá tánh, ta thay trời hành đạo tịch thu về thôi."
"Vậy không cần trả lại cho triều đình sao?" Tiểu Thất gãi đầu khó hiểu
Mộ Dung cầm lên một khối vàng ròng thảy lên thảy xuống:
"Tại sao phải trả lại? Người do ta bắt, vàng do ta tìm thấy, nếu đám quan binh đó có bản lĩnh thì tới tiêu diệt đám thổ phỉ ấy đi."Hắn ghé sát vào tai Tiểu Thất nhỏ giọng:" Nói cho ngươi biết đây chỉ là một phần thôi, số còn lại đều chui vào túi Lý Hoan hết rồi. Đừng nghĩ Lý Hoan này cười cười không đứng đắn thì cho rằng hắn bất tài, người này chính là một con mãng xà đầy quỷ kế, còn cả vị phu nhân kia của hắn đều không phải người có thể tùy tiện động vào đâu. Nếu không thể kết giao bằng hữu thì tốt nhất đừng đắc tội nếu không có ngày mình chết thế nào cũng không biết đâu."
Tiểu Thất nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng:
"Lý đại nhân là mãng xà độc xà gì đấy thì liên quan gì đến ta, ta cũng đâu rảnh đi trêu chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726817/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.