Tiểu Thất có chút thất vọng nhưng không biểu hiện ra quá rõ ràng, y gật đầu rồi nhìn Vĩnh Kì cười nhẹ:
"Bình an trở về là tốt rồi, chúc mừng Mục tướng quân."
Vĩnh Kì rất muốn mỉm cười đáp lại y nhưng khóe môi lại không tài nào nhếch lên được.
"Tẩu tử gầy đi nhiều quá, thời gian này có phải là rất vất vả không? Lại còn bị thương nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy."
Tiểu Thất đưa mắt nhìn vết thương nơi cổ tay, suy nghĩ một lát mới nói:
"Hai ngày trước lên núi không cẩn thận nên bị thương thôi, đã không sao rồi. Đừng đứng đây nữa mau trở về thôi chắc mọi người cũng mệt rồi."
Vĩnh Kì còn muốn lên tiếng hỏi thăm đúng lúc này Mục Tranh cũng phi ngựa tới đành nuốt mấy lời muốn nói vào trong rồi cúi đầu với phụ thân. Mục Tranh hài lòng tươi cười gật đầu với nhi tử, ông nhìn qua Tiểu Thất có chút ái ngại lên tiếng:
"A Hoa vẫn còn công vụ hiện tại chưa thể về con đừng suy nghĩ nhiều."
"Dạ con biết, sẽ không suy nghĩ nhiều đâu."
"Ừ. Thôi về nhà rồi nói tiếp đừng đứng đây nữa."
Vĩnh Kì giữ lâý bàn tay đang đẩy vai hắn của phụ thân nói:
"Cha, người giúp con an bài chỗ nghỉ ngơi cho những tướng sĩ này, con đưa tẩu tử trở về Mộ Dung gia trước cũng tiện thể chào hỏi bá mẫu một câu."
Mục Tranh suy nghĩ rồi gật đầu dẫn những tướng sĩ đi cùng Mục Vĩnh Kì trở về Mục gia. Tiểu Thất cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726761/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.