Sau hơn một tuần vừa uống thuốc vừa châm cứu An Khánh đế cũng dần tỉnh lại sau cơn hôn mê. An Khánh đế sắc mặt tái nhợt cơ thể yếu ớt vẫn còn đang mơ màng không rõ tại sao mình chỉ ngủ một giấc mà lại có cảm giác sức lực toàn thân như bị rút đi cạn kiệt.
Thuần Hi vẫn luôn túc trực bên cạnh khi thấy hoàng thượng tỉnh lại thì mới an tâm nói lại toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho hoàng thượng. An Khánh đế trầm tư rồi yếu ớt nói với Thuần Hi và Mộ Dung Hoa :
"Thời gian này vất vả cho hai người rồi, giờ trẫm đã tỉnh nhưng chuyện phê duyệt tấu thư e là vẫn chưa thể giải quyết. Thuần Hi, làm phiền muội thêm một chút thời gian nữa vậy."
"Hoàng huynh muội chỉ là phận nữ nhi sao dám phê duyệt tấu sớ, muội sẽ giúp huynh xem xét tấu sớ quan trọng cần được xử lý trước còn những chuyện khác hoàng huynh vẫn là tự ra mặt giải quyết đi."
An Khánh đế thở dài, ủy khuất nhìn muội muội :
"Ta đang là bệnh nhân đấy Thuần Hi ? Giờ bảo ta ngồi suy nghĩ giải quyết mớ tấu sớ kia khác nào bảo ta chết đi. Muội nhẫn tâm như vậy thật sao? Hơn nữa chẳng phải còn có phò mã vẫn bên cạnh muội hả?"
Hai người không hẹn mà đồng thời nhìn nhau, Mộ Dung Hoa chắp tay cúi đầu với hoàng thượng :
"Thần sẽ cố hết sức giúp đỡ cho Hi Nhi, bệ hạ cứ an tâm tĩnh dưỡng."
An Khánh đế nghe hắn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726753/chuong-46.html