Mộ Dung Hoa biết rõ Tiểu Thất rất yêu và ỷ lại vào mình, hắn đối với y cũng một lòng yêu thương thế nhưng có còn là duy nhất và thuần khiết như ban đầu nữa không chính hắn cũng không rõ.
Ngày thứ hai tỉnh dậy Tiểu Thất vẫn không nhìn thấy hắn trên giường, nghe nói là hắn cùng công chúa ăn sáng xong thì đã ra ngoài. Trần Tố Tố nhìn y thất thần lại thở dài ngồi xuống bên cạnh.
"A Hoa đưa Thuần Hi tới thắp hương cho phụ thân."
Bà nhìn vệt hồng nhạt còn vương lại trên má y lại hỏi:
"Con còn đau không?"
Tiểu Thất giật mình nhìn bà lại vô thức đưa tay lên má.
"Không, đã hết đau rồi. Nương con xin lỗi, hôm qua con thật sự không cố ý."
"Ta biết, con không cần tự trách."
Bà nhìn quanh căn nhà một lượt, mắt bắt đầu đỏ hoe nét mặt cũng u buồn.
"Phải rời khỏi nơi này thật không nỡ, ta đã ở đây thời gian dài như vậy..."
Thật sự là không nỡ. Tiểu Thất ở đây không phải quá dài nhưng đây là nơi bắt đầu của y và Mộ Dung Hoa. Nhìn từ tiền viện đến hậu viện, từ góc sân hay trên hành lang đều là kỉ niệm là kí ức tươi đẹp của hai người.
Tiểu Thất nhìn căn phòng từng ở chung của y và Mộ Dung Hoa đến khi nó trở thành phòng tân hôn của hai người cả khoé mắt và sống mũi đều nóng lên. Hình ảnh hắn cẩn thận bôi thuốc cho mình, hình ảnh hai người cùng ăn cùng ngủ rồi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726736/chuong-54.html