"A?"
"A cái gì. Sao ngươi lúc xem bệnh với lúc bình thường cứ như hai người khác nhau thế. Ngươi trước mắt cứ ở đây đi, bên ngoài có người cần gì thì gọi là được."
Hoàng thượng đứng lên đi ra ngoài, tới ngưỡng cửa lại quay đầu nhìn Tiểu Thất một cái mới rời đi. Hoàng thượng để lại thái giám thân cận của mình là Nhan Tử cho Tiểu Thất còn cố ý căn dặn :
"Trong cung cứ gọi cậu ấy là công tử không được phép gọi phu nhân."
"Nô tài đã rõ."
Hoàng thượng đi rồi Tiểu Thất mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ thật là đáng sợ a. Tiểu Thất sợ thì đúng là sợ nhưng vẫn nhớ việc mình cần làm là phải trị bệnh cho hoàng thượng. Y gọi Nhan Tử vào bảo mình có thể tới thái y viện không.
Nhan Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng cũng được một thời gian, rất biết cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác nên chưa từng làm phật ý hoàng thượng. Nhan Tử trong lòng tự hiểu người trước mặt thân phận không thể xem thường nên rất kính cẩn với y, đưa y đến thái y viện.
Vì đã được đánh tiếng từ trước nên khi Tiểu Thất tới thái y viện cũng không có ai dám cản y, mọi người chỉ vừa tò mò vừa kinh ngạc mà liếc mắt nhìn qua. Tiểu Thất không có tâm trí để ý tới ánh mắt từ mọi phía đang ghim trên người mình mà đang rất kích động lẫn phấn khích nhìn kho dược liệu quá đỗi phong phú ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/2726720/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.