Đầu thu ở Bordeaux, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch lớn.
Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ lại là một câu chuyện khác.
Sương đêm lạnh lẽo xâm chiếm, mu bàn chân lộ ra trên đôi giày cao gót, chiếc váy lụa mỏng manh, Lê Sơ Huyền phải quấn chặt chiếc khăn choàng cashmere trên vai.
Trước bữa tối, khi họ từ vườn nho trở về, Lê Sơ Huyền đã đi tắm và thay bộ đồ thoải mái đã mặc lúc ra vườn.
Lục Sầm thấy cô mặc mỏng manh, liền kéo cô sát vào lòng mình.
Hơi ấm từ người anh truyền qua lớp vải lụa, Lê Sơ Huyền đột nhiên rất ghen tị với thể chất không sợ lạnh của anh. Nếu cô cũng không sợ lạnh, mùa đông cô đã có thể mặc rất nhiều bộ váy xinh đẹp rồi.
Quả nhiên trong giới thượng lưu, nam nữ đều rất công bằng.
Ví dụ, lễ phục của phụ nữ bốn mùa đều là hở lưng, hở vai, trong khi vest của đàn ông dù xuân hạ hay thu đông đều kín cổng cao tường.
Thực ra nói như vậy, loài người nên tiến hóa một chút, nam nữ nên đảo ngược lại mới phải.
Phụ nữ mặc váy thì không sợ lạnh, đàn ông mặc vest thì không sợ nóng.
Đêm vùng quê thật yên tĩnh.
Mà cô thì im lặng suốt cả quãng đường.
Lục Sầm vu vơ hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lê Sơ Huyền ra vẻ suy tư sâu sắc: “Sự tiến hóa của loài người.”
Lục Sầm: “…”
Hầm rượu nằm cách lâu đài không xa, nhìn từ xa là một ngôi nhà nhỏ, đến gần vẫn là một ngôi nhà nhỏ.
Để duy trì nhiệt độ và độ ẩm, hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-soi-ben-cang/4797713/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.