Nghe Lục Bách Thương nói xong, tất cả mọi người đều có chút hoảng loạn.
Lâm Thi Ý vội bước lên một bước, sốt ruột đi qua đi lại: “Chú hai, A Tiêu cũng nói đó là tai nạn ngoài ý muốn mà.”
“Ở chỗ tôi không có tai nạn ngoài ý muốn. Nếu A Sầm có mệnh hệ gì, tất cả cùng nhau chôn cùng là được.” Lục Bách Thương dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra lời tàn nhẫn nhất.
“Nhà họ Lê có quyền có thế, không phải quả hồng mềm để chúng ta muốn nắn thế nào thì nắn. Cháu chỉ vì muốn trả thù một mình Lê Sơ Huyền mà định kéo cả tập đoàn Lục Thị xuống nước sao?”
“Lê Mãnh tung hoành thương trường ba mươi năm, cháu nghĩ ông ta chỉ là kẻ hữu danh vô thực à?” Lục Bách Thương nhìn Lục Tiêu, cười lạnh, từng câu từng chữ đanh thép vang lên.
Tất cả mọi người đều tái mặt, không ai dám phản bác, không ai dám đổ thêm dầu vào lửa lúc này.
Lục Bách Thương vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn Lục Tiêu, mỗi câu nói đều mang theo áp lực của kẻ bề trên: “Cháu tốt nghiệp rồi vào tập đoàn, tôi và ông nội cháu cũng chưa từng bắt cháu phải đi lên từ vị trí nhân viên quèn, vừa vào đã là giám đốc công ty chi nhánh. Trong thời gian tôi tại vị, tôi đã tự mình dìu dắt, cho cháu bao nhiêu cơ hội, trong lòng cháu tự biết rõ.”
“Kết quả thì sao?”
“Tôi phải vào viện cấp cứu, cháu có gánh vác nổi trách nhiệm của tập đoàn không? Lúc đó tập đoàn loạn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-soi-ben-cang/4797697/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.