Trăng sáng vằng vặc trên mặt biển.
Từ cửa kính phòng tắm của du thuyền nhìn ra là một màu xanh thẳm mênh mông. Trăng đêm nay vừa to vừa tròn, ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên mặt biển, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Sau bốn hiệp, Lục Sầm bế cô vào phòng tắm. Lúc này Lê Sơ Huyền mới kinh ngạc nhận ra, chính mình đã có một nhận định sai lầm về anh. Cô đã nghĩ đêm nay anh uống say, hai hiệp là cùng, sau đó sẽ thu quân về dinh, cả hai cùng nhau ngủ một giấc ngon lành. Không ngờ rằng anh lúc say và lúc thường cũng chẳng khác gì nhau, thậm chí cô còn mơ hồ cảm nhận được anh phấn khích hơn hẳn.
Anh tắm rửa sạch sẽ cho cô xong mới tự mình đi tắm vòi sen.
Cô quấn khăn tắm, ngồi trên thành bồn tắm không có nước và ngắm anh. Ngắm những bọt nước rơi trên cơ bụng, ngắm dòng nước chảy dọc theo đường nhân ngư, ngắm… Thôi, ngắm cả đêm cũng chẳng có gì mới mẻ,không bằng ngắm trăng trên biển.
Đêm nay gió yên biển lặng, ánh trăng thật đẹp, một tiết trời hiếm có.
Cô ngẩng đầu, vô thức ngáp một cái.
Tiếng nước không biết đã ngừng từ lúc nào. Người đàn ông kéo khăn tắm lau người, rồi thong dong bước tới. Anh bóp cằm cô quay lại, ép cô phải đối diện, giọng anh trầm thấp hỏi: “Tại sao nhìn được một nửa lại không nhìn nữa?”
Lê Sơ Huyền nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Nhìn chán rồi.”
Bàn tay đang bóp cằm cô siết chặt lại.
Ánh mắt anh bỗng trở nên sâu thẳm, tựa như mặt biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-soi-ben-cang/4797692/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.