Sau khi tiễn chuyên gia chăm sóc da đầu và chuyên gia chăm sóc da đi, Lê Sơ Huyền nằm dài trên ghế quý phi, lật xem catalogue đấu giá mùa xuân của nhà Sotheby’s.
Sinh nhật mẹ cô sắp đến, chọn một món quà đấu giá vào thời điểm này là vừa kịp.
Tuy nhiên, buổi đấu giá mùa xuân năm nay, cô quyết định sẽ ủy thác qua điện thoại.
Sau sinh nhật của bà nội năm ngoái, một tờ báo lá cải ở Cảng Thành đã đăng một bài báo khó hiểu về Lê Sơ Huyền. Bài báo tổng kết ra một quy luật rằng, phàm là vật phẩm mà Lê Sơ Huyền đích thân đến hội đấu giá, không ủy thác qua điện thoại, thì chắc chắn là quà sinh nhật cho người nhà họ Lê. Họ còn thuận tiện khen một câu rằng Lê Sơ Huyền tặng quà rất có lễ nghi, còn đích thân đi đấu giá chứ không nhờ người khác.
Đúng là b*nh h**n!
Phản ứng đầu tiên của Lê Sơ Huyền khi đọc bài báo này là may mắn, may mắn là quà sinh nhật cho Lục Sầm cô chưa bao giờ đấu giá, tất cả đều là hàng đặt riêng.
Nếu không, đám lá cải đó mà truy ra ngày tháng không khớp với sinh nhật của ai trong nhà họ Lê, chắc chắn sẽ đoán già đoán non đi tìm người đó.
Trước đây, cô thật sự không biết giới truyền thông lại chú ý đến mình đến thế, còn tổng kết ra cả quy luật, đúng là không còn chút riêng tư nào.
Xem xong catalogue, chọn xong quà sinh nhật cho mẹ, cô mở điện thoại lên và phát hiện vẫn không có tin nhắn của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-soi-ben-cang/4797672/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.