Lục Mị nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Em không thấy gì hết, thật đó, hai người tin em đi.”
Vẻ mặt Lục Sầm lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, anh lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Anh hỏi em làm gì ở đây?”
“Khách phòng VVIP nhờ em giúp anh ta lấy đồ bỏ quên trong xe, em đi tìm xe của khách rồi vô tình đi lạc đến đây, thật đó ạ.” Giọng Lục Mị nghẹn ngào, sắp khóc đến nơi.
Trong lòng cô ấy như có một ngàn con ngựa chạy loạn, sương khói vạn dặm che mờ mắt, cô ấy chỉ hy vọng lúc mở mắt ra sẽ phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Ai mà ngờ được Tập đoàn Lục thị và Tập đoàn Lê thị đối đầu bao nhiêu năm, mà hai người đứng đầu hiện tại lại lén lút qua lại còn bị cô ấy bắt gặp. Cô ấy có cảm giác mình sẽ không sống được bao lâu, không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô ấy liền chảy xuống. Cô ấy mím chặt môi, thậm chí không dám khóc thành tiếng.
Cô em họ Lục Mị này của Lục Sầm, Lê Sơ Huyền có nghe nói qua, nhưng không tìm hiểu kỹ.
Bây giờ xem ra, cô ấy có vẻ vô cùng sợ Lục Sầm.
Lê Sơ Huyền rút một chiếc khăn tay từ trong túi áo của Lục Sầm, đưa cho cô ấy lau nước mắt.
Lục Mị cúi đầu nhìn chiếc khăn tay được dệt riêng có thêu tên tiếng Anh của Lục Sầm, căn bản không dám nhận.
Lục Sầm mất hết kiên nhẫn: “Cầm lấy.”
Lục Mị ấm ức nhận lấy một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-soi-ben-cang/4797663/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.