Tân Tư Lai lại khoát tay với ta: “Đừng coi thường hắn, quân tử lục nghệ, b.ắ.n tên hắn rất giỏi đấy.”
Tần Tiểu tiên sinh ngẩng đầu khỏi đơn kiện của ta, lạnh nhạt tiếp lời:
“Quân tử lục nghệ, chỉ thua một nghệ, ta đã phải đi làm tiên sinh biết chữ, ta vẫn chưa hiểu nổi sao lại thế này.”
Nhìn đơn kiện trong tay hắn, ta không dám nói gì.
Tần Tiểu tiên sinh lại liếc ta một cái: “Nhưng giờ đã hiểu rồi, ông trời cho ta một vụ án lớn, để ta có hy vọng thăng ba cấp trong năm nay! Người tốt có báo đáp tốt, có thể thấy trời xanh có mắt.”
Tần Tiểu tiên sinh tuy ghét bỏ ta ngốc, nhưng hắn nghiêm túc dạy ta nhận chữ, chưa từng qua loa.
Tân Tư Lai tuy bị ta mắng, nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng không để bụng, giúp đỡ ta rất nhiều.
Ta đứng dậy hành lễ với hai người: “Ta đến kinh thành nửa năm, quen biết không nhiều, hai vị là thật lòng đối tốt với ta.”
Tân Tư Lai: “Ta đang mơ à? Cô sai khiến ta nhiều lần như thế, mà lại cảm ơn ta?”
Tần Tiểu tiên sinh: “Cảm ơn thì miễn đi, ta vẫn chọn thăng ba cấp quan.”
Ngày hôm sau, Tần Ngang Chi mang theo thư từ qua lại trong tay ta, và khẩu cung của Trương thư sinh, tố cáo thừa tướng đương triều, tham dự vào gian lận trong khoa cử.
Chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-sang-ngoi/3625468/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.