Vầng trăng trên bầu không tỏa ánh sáng vằng vặc khắp đất trời. Tuyết phủ núi xanh, giữa không trung những bông tuyết cũng đang bay lả tả. Trong tiết đông hàn tháng Chạp, sườn núi Kỳ Sơn đáng ra phải rất trầm lặng nhưnglại ồn ã tiếng người cùng tiếng bước chân rậm rịch. Những đuốc lửa bậpbùng chiếu xuyên núi rừng, chợt sáng chợt tối giữa trùng trùng bóng cây.
Lội trên tuyết giữa rừng sâu, hai cái bóng một lớn, một nhỏ đi nhanh quanhững gốc tùng xanh cao vút. Kẻ lớn hơn là một thiếu niên độ mười ba,mười bốn tuổi, trên lưng đeo một cây trường thương màu bạc, ăn mặc khỏekhoắn theo lối võ nhân (*) với bộ đồ màu lam. Cậu sải chân chạy nhanh,chiếc ủng da đang lướt đi trên tuyết dính đầy bùn nước, ngoài những mảng tuyết chưa tan còn có cả vết máu loang lổ. Cặp lông mày của cậu nhíuchặt, gương mặt thanh tú, đẹp đẽ nhưng vẫn còn nét non nớt giờ đây trànngập vẻ oán hận không thể che giấu được. Kẻ nhỏ hơn trông mới khoảngtám, chín tuổi, là một cô bé ngây thơ. Trong đôi mắt to, đen láy của côngân ngấn nước, trên má vẫn còn đọng giọt nước mắt chưa kịp lau khô. Tuy còn nhỏ nhưng cô không kêu một tiếng, cứ mải miết chạy theo thiếu niênkia. Hơi thở hổn hển ấm nóng bên khóe miệng, hơi khói thở ra chớp mắt bị gió bấc thổi đi, biến mất tăm trong đêm tuyết rơi giữa buổi đông hàn.
(*) Võ nhân tức là người luyện võ.
Tuyết rơi lả tả mịt mù, từ trong màn đêm chậm rãi buông xuống. Con đường núiđã phủ một lớp tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969362/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.