Trong rừng đêm, thấp thoáng ánh lửa, có tiếng bước chân vội vã dần tiến đến gần. Tùy Vân Hy cắn chặt hai hàm răng, kéo mạnh Lạc Tử Tuyền đang hồn bay phách lạc, đi xuyên vào giữa rừng rậm.
Khi nãy thấy Khương Hằng đã lộ rõ sát ý, Vân Hy rất hiểu, tính y xưa nay đã nói là làm. Chỉ vì trước mắt còn ngại là có mặt cô nên chưa xuống tay với Lạc Tử Tuyền, nhưng không đảm bảo rằng sau này sẽ không nhân cơ hội mà ra tay và tạo hiện trường giả để che đậy. Để bảo vệ cho Lạc Tử Tuyền, cô không còn cách nào khác phải chia đường chạy trốn khỏi Khương Hằng, theo hướng khác tiến vào rừng sâu.
Với cái chết của chú câm, tuy trong lòng Vân Hy thấy bất nhẫn, nhưng cô cũng hiểu, Hằng ca mang trong mình mối hận sâu như bể, món nợ mạng này không thể nói bỏ qua là bỏ qua được. Y tuy hạ thủ tàn ác, nhưng về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trương Văn Thư kia với Khương Hằng là chỗ đồng đội, từ khi hai người gia nhập Thương Thiên đến nay, gọi nhau huynh đệ đã hơn ba năm, vậy mà Hằng ca có thể bỏ qua cả tình bằng hữu, coi tính mạng của đồng đội như cỏ rác, điều ấy khiến cô kinh hãi không nói nên lời. Đúng như Khương Hằng đã nói đi nói lại nhiều lần, trên đời này, y chỉ tin có hai người là cô và chính bản thân mình. Còn người ngoài, dù cho thường ngày có cùng xông pha trận mạc, vào sống ra chết, thì với Khương Hằng, y cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969345/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.