Trong ánh chiều bảng lảng, thấp thoáng có thể trông thấy một, hai đốm sao. Đầy đất khí lạnh cỏ khô, đọng lại một lớp sương mờ mỏng mảnh.
Trong khoảnh sân nhỏ của một nhà dân, lá đỏ rụng đầy mặt đất. Bên bờ tường cạnh góc sân một lò thuốc được bắc lên, chiếc ấm trên lò đang lục ục tỏa làn hơi nóng, khói nhẹ chầm chậm bốc lên trong màn đêm thâm u, tựa như buộc vào mảnh trăng lưỡi liềm trên đầu cành cây một dải lụa nhẹ phất phơ như ẩn như hiện. Một cô nương mi thanh mục tú đang ngồi bên lò thuốc, tay cầm một chiếc quạt nan, chú ý giữ ngọn lửa trong lò vô cùng cẩn thận.
Mới vừa qua tiết sương giáng, tòa thành nhỏ Bình Dao này đã dần dà vào cữ đầu đông, sớm chiều đều có hơi lạnh thấu người. Nhưng trên trán cô nương ấy vẫn thấy mồ hôi lấm tấm, cho thấy cô đã ngồi đun thuốc khá lâu. Hương thuốc bay khắp trong sân, thậm chí át cả mùi hương hoa quế.
“Kẹt” một tiếng, cửa nhà đã mở ra, để lộ ánh đèn ấm áp trong phòng. Một hán tử thân hình cao lớn, bưng một chiếc thau đồng ra khỏi cửa. Cô nương kia vội vàng chạy lại kiểm tra xem, chỉ thấy trong chậu là một dải vải dính đầy máu. Cô nhíu chặt hai mày, cất tiếng hỏi nhỏ: “Vết thương lại há miệng ư?”
“Tùy cô nương, cô không cần phải lo lắng quá.” A Chước cất giọng an ủi. “Thuốc trị thương mà Lý Tướng quân cho là hạng nhất rồi, vị thần y ấy cũng đã nói, chỉ cần uống thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969330/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.