Sau đó, họ đến trấn Xương Ninh, tìm một nơi nhà dân ở phía đông thành làm chỗ ở. Vết thương của Hạ Thiên Thu dần tốt lên, nội lực võ công cũng dần dà khôi phục, hai người cũng có khi thỉnh thoảng đi vài đường quyền, cùng nhau tập vài chiêu thức trong sân, nhưng không phải là để khổ luyện công phu, mà chỉ là luyện rèn sức khỏe. Trong tiểu trấn yên ổn hòa bình này, võ nghệ trước nay không phải là thứ cần thiết.
Không có sự đối chọi loạn ly, không phải đen tất là trắng, không có tranh giành môn phái kẻ trá người gian, không có ân oán tình thù đến chết không hết, trong trấn nhỏ này chỉ có những người dân thường áo vải, làm mấy việc bán buôn lặt vặt kiếm kế sinh nhai, trồng rau nuôi gà lo toan để đủ một ngày ba bữa. Những ngày tháng thanh nhàn như vậy, đã từ rất lâu Vân Hy không cảm nhận được. Đến tận lúc này, cô mới hiểu, vì sao khi xưa Tôn Bồi Nguyên lại sung sướng hớn hở mà xông xáo lên Kỳ Sơn, để nói với phụ thân và sư thúc, Thái Bình Ước là một việc tốt vô cùng. Trong con mắt của các vị thúc bá đại thẩm ở trấn này, trước nay chưa từng có thứ gì là danh môn chính phái hay hắc đạo tà phái cả, họ chỉ biết rằng, ngoài những người đồ tể làm nghề mổ trâu mổ lợn ra, ai cầm đao kiếm cũng đều chẳng phải là người tốt. Ngay cả việc nhặt lấy một viên gạch đánh người ở ngoài đường cũng phải tống vào nhà lao ngồi. Họ không biết võ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969320/chuong-9-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.