Môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu khi trước ở phía sau chế tạo đạn băng, nay thấy tiền phương chiến sự nguy cấp, A Chước lập tức dẫn đầu những kiếm khách trong môn phái, giận dữ xông lên tiền tuyến. Chỉ thấy cây Xung Tiêu kiếm trong tay ông ta ngân vang lên mãi, ánh kiếm như chớp giật, khí lực như cầu vồng. A Chước thân thể khỏe khoắn, cây trường kiếm liên tục vung lên, như gió núi qua rừng thông, một chiêu Tùng Thiên Đào vững mà nhanh, đâm thẳng vào giữa ngực đối thủ. Hơn hai trăm kiếm khách tựa như một bức tường người, với trường kiếm trên tay, cùng thân thủ võ nhân, chặn đứng đội quân Bắc Nhung đang sát ý đằng đằng lại phía ngoài lũy tuyết!
Trận ác chiến ấy kéo dài từ sáng đến đêm khuya, rồi lại từ nửa đêm chiến đấu đến sáng sớm. Khi trăng lặn, mặt trời lên thì mấy vạn binh sĩ Bắc Nhung vẫn cuồn cuộn không ngừng xông tới ải Dương Sơn, trong khi những võ nhân giữ ải sau trận chiến đấu liên miên đã vô cùng mỏi mệt, thổ ra từng ngụm máu tươi. Bất luận là võ nhân Thương Thiên hay kiếm khách của Vân Tiêu cổ lâu, cũng như hai vạn quân sĩ không ngừng chém giết quân giặc hay bắn tên, ném đá ở phía sau bọn họ, giữa vùng đất phương Bắc lạnh giá này, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống suốt hai ngày hai đêm. Người nào người nấy đều như tắm máu mà đánh, không còn phân biệt được là máu của mình hay máu kẻ thù, đã nhuộm đỏ ướt đẫm y sam của họ, rồi lại đông cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969290/chuong-12-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.