Cô từng chất vấn y, rằng bộ mặt bây giờ của y có phải là bộ dạng mà cha mẹ y mong mỏi hay không. Nhưng câu hỏi ấy, y cũng không trả lời được. Khương Hằng vẫn nhớ rằng trước khi chết, cha mình từng nói một câu: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Thương còn người còn, thương gãy người chết!” Nhưng y để có được võ nghệ cao thâm hơn đã vứt bỏ cây thương bạc của Tùy gia. Y vẫn nhớ mẹ mình khi lâm chung đã từng chất vấn Tôn Bồi Nguyên: “Bức tử ông ấy, đó là cách báo ân của ngươi ư?” Vậy nhưng y vì báo thù sát thân, lại không hề ngần ngại đâm một mũi thương bạc xuyên cổ chú câm!
Thù đã báo nhưng tình thì khó mà hoàn trả. Máu lạnh bạc tình, bội tín bỏ nghĩa, có lẽ là bộ mặt bây giờ của y. Nhưng vì sao, tận đến khi Khương Hằng tự tay mở cửa thành Trấn Xuyên, chính mắt trông thấy mấy ngàn mạng người vô tội bị tước mất bởi tay mình, y mới từ trong những đám mây mù làm bằng máu miên man đầy trời ấy, nhìn rõ bộ mặt của mình?
Nhưng Khương Hằng vẫn còn hận, nếu không vì tờ chỉ dụ Thái Bình Ước kia, nếu không vì Triệu Hãn bức bách quá đáng, nếu không vì món nợ ba mươi bảy mạng người ở Kỳ Sơn, thì sao y có thể hóa thành một kẻ như bây giờ? Quy kết đến cùng, đâu phải lỗi ở y, mà chính là ở thế đạo bệnh tật này!
Trong lòng Khương Hằng rối bời, nhưng Vân Hy chỉ thấy y đứng im không nói. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-co-huong/1969287/chuong-12-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.