Bị bánh hoa quế mua chuộc, Loan Loan rất không có tiết tháo ở lại Hắc Vân kị.
Có lẽ cô bé là binh lính nhỏ tuổi nhất trong cả Hắc Vân kị, lại chưa từng học cưỡi ngựa bắn cung, mặc dù thân pháp nhẹ nhàng hơn người, nhưng trong quân đội với hình thức chiến đấu cơ bản là tác chiến theo đội hình thì Loan Loan lại thuộc về dạng vô dụng "ra trận không cầm được trường đao chém người, xuống ngựa không kéo được cung cứng bắn địch".
Cho nên khi xem xét nên tống tên vô dụng này đi đâu, Lưu Chinh đã rất tốn công suy nghĩ.
Thám báo doanh thích hợp nhất, đáng tiếc tuổi bây giờ quá nhỏ, tính quá hoang dã, đưa vào thám báo doanh chắc chắn sẽ là một kẻ chuyên gây chuyện.
Tiên phong doanh? Khác gì chịu chết, trường đao chém chết luôn còn nhanh hơn.
Tên nỏ doanh? Hừ, tiểu quỷ còn không cao bằng một cây trường cung, bắn tên? Bắn cái con tườu!
Nhà bếp? Để loại ăn thùng uống vại này vào nhà bếp thì có khi tất cả mọi người sẽ phải nhịn đói, thằng nhóc này ăn quá giỏi.
Trong lúc Lưu Chinh vắt hết óc suy nghĩ, mặt mũi nhăn nhó, Lâu Dự hời hợt đưa ra một gợi ý: Chuồng ngựa.
Lưu Chinh như bừng tỉnh, vỗ đùi khen: "Thế tử anh minh!"
Còn có chỗ nào thích hợp với Loan Loan hơn chuồng ngựa sao?
Con ngựa đỏ tía vốn chính là thú cưng của Loan Loan, chủ nhân đã nhập ngũ thì thú cưng tự nhiên cũng sung quân. Thế là đường đường vua ngựa hoang lại bi thảm trở thành một chiến mã quang vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/42202/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.