"Tía..." Đứa bé nhặt thanh kiếm Thanh Minh lên, hoảng sợ nhìn quanh, tiếng gọi của nó nhanh chóng bị gió bắc thổi tan tác.
Tiểu Hắc ngửi những dấu chân lộn xộn trên cát, đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, dùng chân kéo góc áo đứa bé, dẫn đầu chạy về phía doanh trại quân Đại Sóc.
Đứa bé khẽ điểm mũi chân, thân thể như tên rời cung, thân pháp nhẹ nhàng như khói, lại không để lại dấu vết nào trên mặt cát hoang mạc. Trong lúc nóng lòng, toàn lực lao tới, tốc độ còn nhanh hơn con báo đen mấy phần, bay vút qua hai cồn cát, phía trước chính là đại doanh Sóc quốc.
Tiểu Hắc thở phì phò, mắt báo trợn trừng, bất chấp tất cả lao vào đại doanh của người ta. Đứa bé dừng bước, đưa tay tóm gáy con báo đen kéo vào trong lòng, ôm con báo vẫn thở hổn hển thuận thế lăn ra phía sau cồn cát, nằm bò xuống đất. Thấy xung quanh không có động tĩnh, nó mới kéo tai con báo đen, nhỏ giọng mắng: "Chỗ đó là doanh địa đại quân, xông vào như vậy cẩn thận người ta nướng mày ăn như lợn quay đấy".
Bốn chân tiểu Hắc ra sức cào xuống đất, mũi không ngừng rướn về phía đại doanh. Đứa bé giữ chặt con báo con đang giãy giụa, nhìn đại doanh quân đội biên phòng Sóc quốc lều trại san sát kéo dài vô tận, tâm tình nặng nề: "Tía, tía ở trong này thật sao?"
Không biết vì sao tía lại mạo hiểm nửa đêm đến doanh trại địch, chỉ biết ở đây có thiên binh vạn mã đồn trú, canh giữ nghiêm ngặt, nếu có động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/42193/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.