Giấc ngủ này của Loan Loan rất sâu. Lúc tỉnh lại không biết đang ở nơi nào, Loan Loan mơ màng nhìn quanh, phát hiện mình đang nằm trong một chiếc lều nhỏ, trên người đắp một chiếc áo khoác màu đen.
Cùng với hành động ngồi dậy của Loan Loan, chiếc áo khoác tuột xuống, Loan Loan thấy trên cổ áo có thêu một chữ Lâu bằng kim tuyến.
Loan Loan dụi mắt, vươn vai một cái, ôm lấy áo khoác, vén rèm đi ra khỏi lều.
Một vành trăng lạnh cong cong treo nghiêng nghiêng mé chân trời. Đại mạc cuối thu lạnh lẽo, giữa đất trời dường như sinh ra một tầng ánh sáng, chậm rãi ngưng kết trên đại mạc, từ từ tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Hít một hơi không khí mát lạnh thật sâu, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Loan Loan đưa mắt nhìn quanh, xung quanh rải rác những đống lửa. Loan Loan nhìn mặt đất dưới chân, lại phát hiện mình không còn đứng trên ốc đảo mà đang ở trên một bãi hoang mạc ngoài vùng cát lún.
Giẫm chân lên mặt đất chắc chắn, Loan Loan gãi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm: "Lạ thật, bọn họ làm sao đi ra được?"
Trong bóng đêm lạnh lẽo, Lâu Dự ngồi một mình bên đống lửa cách đó không xa, trên tay cầm một cái giũa nhỏ chế tạo tinh xảo, đang chăm chú mài thứ gì đó.
Chàng đã bỏ mũ sắt, chỉ dùng một sợi dây màu đen buộc tóc. Vài sợi tóc mai buông xuống bên tai, nhẹ nhàng đung đưa theo gió khiến chàng càng thêm phóng khoáng.
Loan Loan đi tới, đặt mông ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301888/quyen-3-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.