Lâu Dự ghìm ngựa thu cương, đứng ở vị trí trung tâm, lạnh lùng nhìn thủ hạ của mình thu dọn chiến trường.
Lưu Chinh xách một tên tù binh tới, quát hỏi: "Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Binh lực chính hiện ở đâu?"
Tên tù binh này rất có khí phách, mặc dù đầy người là máu, bộ dáng chật vật, lại trợn mắt trừng trừng, mặc kệ Lưu Chinh quát hỏi đánh đấm, vẫn cắn chặt răng không nói câu nào.
Lâu Dự lại tán thưởng thái độ của hắn. Thấy đối phương thà chết chứ không chịu khuất phục, chàng cũng không tra tấn bức cung, chỉ hạ lệnh gọn gàng đơn giản: "Giết, an táng tử tế".
Lưu Chinh biết tính khí Lâu Dự nên cũng không lải nhải, tự tay rút đao chuẩn bị chém. Không ngờ đao vung được một nửa lại bị Lâu Dự quát dừng: "Chờ đã".
Đao của Lưu Chinh dừng lại trên không trung. Hắn quay lại nhìn về phía Lâu Dự, ánh mắt nghi hoặc. Chẳng phải thế tử vừa nói phải giết sao?
Lâu Dự kéo cương cho Truy Phong hơi nghiêng người, liếc một cái về phía sau lều, nói: "Ai bảo ngươi động thủ ở đây? Qua bên kia".
Lưu Chinh kinh ngạc. Thế tử điện hạ luôn luôn sát phạt quả quyết, có bao giờ lề mề như vậy? Lại thấy vị trí của chàng sau khi kéo ngựa đứng nghiêng vừa đủ để ngăn cản ánh mắt của Loan Loan phía sau, hắn lập tức hiểu ra. Thì ra thế tử không muốn để tiểu quỷ nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy đáng sợ.
Nhưng đây là chiến trường, liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301885/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.