49 bước!
Lâu Dự ngẩng đầu nhìn vách đá, thầm đếm những điểm có thể đặt chân leo lên. Hít sâu một hơi, chàng tung người bay tới, mũi chân điểm nhẹ lên một phiến đá sắc nhọn trên vách núi, lại nhảy lên, tay đã bám chắc vào tảng đá có thể mượn lực ở dưới cùng.
Cánh tay dùng sức kéo lên trên, cả người bay lên mấy mét, vừa vặn bắt được tảng đá thứ hai có thể mượn lực. Kì diệu ở chỗ lúc này chàng không cần phải treo lơ lửng, bởi vì dưới chân chàng vừa hay có một chỗ lõm có thể đặt chân.
Lâu Dự cười vui vẻ, biết mình đã đi đúng đường. Hơi dừng lại một lát nghỉ ngơi, chàng lại hít sâu một hơi, tiếp tục tung người bay lên trên.
Lưu Chinh nhìn mà hết sức sợ hãi. Hắn ước lượng một chút, biết với khinh công của mình thì tuyệt đối không trèo lên được, nói với giọng tức giận khó tin: "Nói nơi này là lối ra vào của người Sơn Dương, vách đá hiểm trở như vậy, với khinh công của thế tử mà cũng leo trèo vất vả, chẳng lẽ khinh công của người Sơn Dương lại cao hơn thế tử? Nếu cả ngày leo trèo như vậy, ta thấy không cần chờ quân Sóc vây quét, người Sơn Dương đã tự mình ngã chết hết cả".
Một tướng lĩnh xuất thân thợ săn vùng núi đứng bên cạnh lúc này ngẩng đầu nhìn lên vách núi, nhún vai, nói với vẻ mặt "cái này ngươi không hiểu đâu": "Có trèo được núi hay không thực ra không có bao nhiêu quan hệ với khinh công. Phải biết leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301884/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.