Lâu Dự bắt tay sau lưng đứng yên tại chỗ, lông mày cũng không hề động đậy: "Hắc Vân kị không nhận phụ nữ".
Đây là chuyện trong dự liệu, Thác Bạt Đương Đương không hề nhụt chí, vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ: "Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của ta không thua gì đàn ông. Mọi việc đều có ngoại lệ. Luật pháp Đại Lương cũng không quy định Hắc Vân kị không thể có nữ tướng quân".
Lại nhìn gương mặt tuấn tú của Lâu Dự, Thác Bạt Đương Đương hơi đỏ mặt, ngón tay vân vê góc áo: "Ta sẽ cố gắng luyện tập võ nghệ, không để thế tử điện hạ mất mặt".
Đã nói đến nước này, người mù cũng có thể nhìn ra vị thánh nữ tộc Sơn Dương này có dụng ý khác. Thác Bạt Đương Đương đâu muốn làm nữ tướng quân Hắc Vân kị, ý đồ rõ ràng là nhằm vào Lâu tướng quân của Hắc Vân kị.
Triệu Vô Cực nháy mắt, huých vai Lưu Chinh bên cạnh, chu mỏ về phía Lâu Dự, nhỏ giọng nói: "Lão Lưu, ngươi nói thế tử của chúng ta có gì tốt chứ? Phong lưu phóng khoáng thì kém tiểu hầu gia Tuyên Bình, nho nhã ôn nhuận cũng kém Hàm công tử nhà Trấn Quốc công, dịu dàng thanh tú bình dị gần gũi lại kém quận vương Chiêu Hòa, vừa lạnh lùng hung hãn vừa không biết thương hương tiếc ngọc. Thế mà không hiểu vì sao lại có số đào hoa như vậy, đám phụ nữ này thích điểm gì ở thế tử không biết?"
Lưu Chinh đứng thẳng người, hung ác giẫm mạnh lên bàn chân Triệu Vô Cực, hùng hổ liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301858/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.