Loan Loan phủi tuyết bám trên người, mái tóc vẫn vương đầy tuyết trắng, cười hì hì kéo ghế tới, thoải mái ngồi xuống đối diện Lâu Dự.
Hai tháng nay Loan Loan tối nào cũng đến trèo tường vào nhìn trộm nên đã quá quen với cách bày biện trong phòng, lúc này khách lại lấn chủ, tự nhiên không khác gì ở nhà mình, không hề có cảm giác lạ lẫm nào.
Ngươi đúng là không hề khách sáo. Lâu Dự mặc một chiếc áo khoác lông cáo trắng ngồi trên ghế bành, không biết nên khóc hay cười, nói lười nhác: "Góc trên bên phải tủ tường có bánh ngọt, muốn ăn thì tự đi lấy".
Loan Loan nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến chỗ tủ tường mở ra xem. Không nhịn được kêu một tiếng, đôi mắt long lanh lấp lánh vui mừng. Một chiếc hộp bát bảo, bên trong đựng đầy bánh đậu xanh, bánh hạt dẻ, bánh đường cuốn, bánh bơ vàng, hương thơm ngọt ngào xông vào mũi. Loan Loan cầm một chiếc bánh bơ lên ném vào miệng nhai ngấu nghiến, thơm mềm ngọt dịu, còn có cảm giác ấm áp. Cô bé ôm hộp bánh ngọt, thoải mái ngồi về ghế, ăn hết sức ngon lành: "Lâu Dự, tại sao ở chỗ ông lại có nhiều bánh ngọt như vậy, mà lại còn nóng nữa".
Hai tháng này ngày nào ngươi cũng đến đây nhìn trộm ta, tưởng ta không biết hay sao? Chỉ có điều trước đây bị thương nặng nên mới mặc kệ ngươi mà thôi. Lâu Dự nhìn Loan Loan ăn ngấu nghiến, đầu mày khóe mắt bất giác lộ ra nét cười nồng đậm, cảm thấy hả lòng hả dạ hơn bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301855/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.