Lưu Chinh cực kì hối hận. Tại sao lại mời thế tử đến đây làm gì? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, loại người tinh lực dư thừa, chỉ hận không thể phá trời như Lâu Dự nằm trên giường bệnh hai tháng đã là nhẫn nại cực hạn. Giờ đây có cơ hội giãn gân giãn cốt, Lâu Dự sao có thể bỏ qua được. Mình đúng là đầu óc bã đậu.
Thấy Lâu Dự lắc cổ tay, xoay vai đi xuống thao trường, kéo lại cũng kéo không nổi, Lưu Chinh khóc không ra nước mắt, vội quay đầu chạy đi tìm Tống Bách Lý. Lúc này cũng chỉ có Tống tướng quân mới có thể khuyên được Lâu Dự.
Thấy thế tử đích thân vào sân, trên thao trường lập tức vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Sóng âm mãnh liệt chấn động doanh trại tân binh doanh gần đó, bức tường đất bao quanh doanh trại bong ra một lớp đất.
Có binh lính lanh lợi dắt ngựa đến cho Lâu Dự. Lâu Dự lên ngựa chạy tới bên cạnh Loan Loan. Thấy vẻ mặt Loan Loan vẫn buồn bực ấm ức, chàng không khỏi cười nói: "Biết anh là ai không? Cao thủ mã cầu số một của Đại Lương, từ khi xuất đạo tới nay chưa bao giờ thua trận".
Lâu thế tử luôn luôn âm trầm lúc này lại hoạt bát hiếm thấy, vỗ ngực an ủi Loan Loan: "Đừng buồn nữa. Anh với em một đội, bảo đảm sẽ đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy".
Loan Loan mím môi, nói lưỡng lự: "Nhưng em sẽ làm anh vướng tay vướng chân mất".
Đều là đàn ông, đám sĩ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301851/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.