Chuồng ngựa cách đại doanh Hắc Vân kị khoảng hai dặm đường, bình thường ít có người qua lại. So với đại doanh đèn đuốc sáng choang, chuồng ngựa như một chiếc thuyền nan bên cạnh chiến hạm to lớn, tỏ ra cực kì lạnh lẽo quạnh hiu giữa đêm mưa tuyết.
Truy Phong không hổ là thần câu, vó ngựa tung bay, đạp tuyết lao nhanh, chỉ mất thời gian ăn bữa cơm đã vượt qua đại doanh. Xa xa trông thấy phía chuồng ngựa có ngọn lửa đèn dầu nhỏ như hạt đậu, ánh sáng lờ mờ ảm đạm trong đêm đen tuyết rơi như một ngọn đèn hải đăng trên biển cả mịt mờ, dù chập chờn yếu ớt lại ấm áp lòng người.
Lâu Dự trên đường nóng lòng như lửa đốt, thúc ngựa chạy như điên, nhưng càng đến gần lại càng chần chừ do dự. Cách chuồng ngựa còn có hai dặm đường, chàng bắt đầu cho Truy Phong chạy chậm lại. Sợ Loan Loan nghe thấy tiếng vó ngựa, mình còn chưa đi đến cửa đã bị Loan Loan đuổi đi, đến lúc còn cách một dặm đường, Lâu Dự liền xuống ngựa đi bộ.
Vỗ vỗ cổ Truy Phong cho nó đi tìm nơi tránh tuyết, Lâu Dự cất thuốc trị thương vào trước ngực áo, tay cầm túi bánh, thi triển khinh công chạy về phía ngôi nhà tranh.
Khinh công thi triển đúng là đạp lên tuyết mà không để lại vết chân, nhẹ nhàng không một tiếng động, nhanh chóng lướt đến ngoài cửa sổ dưới mái hiên mà không kinh động người trong phòng một chút nào. Lâu Dự cười thầm chính mình. Đường đường một Định Viễn hầu, thế tử Lăng Nam vương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301849/quyen-4-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.