Thác Bạt Hồng Đạt sửng sốt, đưa tay dụi mắt vương bông tuyết rồi mới nhìn thấy một người đang đứng thẳng trên tuyết. Có điều người này mặc áo khoác lông cáo trắng, trên người lại bám đầy bông tuyết, nhìn xa xa cùng một màu với trời đất mịt mù, khó có thể phân biệt được. Cũng không biết người này đã đứng trong tuyết bao lâu.
Đến lúc thấy rõ người này là ai, Thác Bạt Hồng Đạt há miệng ngạc nhiên: "Lạ thật, đêm hôm khuya khoắt, một mình ngươi đứng trong tuyết làm gì?"
Đợi ngươi chứ làm gì? Lâu Dự thầm nghĩ trong lòng. Làm hại bản thế tử chờ giữa đêm tuyết bao nhiêu lâu, món nợ này vài ngày nữa tính sổ với ngươi luôn thể.
Ngữ điệu lại lạnh nhạt, không vòng vo, càng không có kiên nhẫn dài dòng, Lâu Dự trả lời dứt khoát: "Loan Loan rất khỏe, ngươi không cần đi thăm nữa".
Ánh mắt lạnh như băng đâm tới, chỉ cần là người đều phải rùng mình run rẩy.
Nhưng Thác Bạt Hồng Đạt lại không phải người, hắn là một tên nhóc hoang dã lớn lên trên núi Tuyết Phong.
Thác Bạt Hồng Đạt không cam lòng yếu thế, trợn mắt nhìn lại Lâu Dự, giọng nói đang vỡ tiếng khàn khàn: "Tại sao? Hôm nay ta nhất định phải đi thăm Loan Loan. Không cho ta đi, ta sẽ đánh gục nhà ngươi trước".
Lâu Dự day mi tâm. Tên nhóc này ăn pháo lớn lên chắc? Làm chuyện gì cũng dùng nắm đấm mở đường, thấy ai cũng kêu đánh kêu giết, không cần biết nắm đấm của mình có đủ cứng hay không. Nếu có ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301848/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.