Đại quân về triều lại đi qua sông Thú.
Mặt băng cứng trên sông Thú đã bắt đầu tan, dòng nước đục ngầu chảy cuồn cuộn dưới những tảng băng vỡ vụn sắc bén, cuốn theo những tảng băng trôi vun vút.
Hai ngàn chiếc thuyền phá băng chờ đợi bên sông Thú, chịu trách nhiệm đưa đại quân qua sông Thú trở lại quê hương.
Lâu Dự lẳng lặng nhìn sông Thú. Cảnh tượng vạn kị binh băng ngàn núi nửa đêm vượt sông Thú cách đây không lâu hiện lên rõ ràng trước mắt, chỉ có điều trong lồng ngực không còn một chút tráng chí hùng tâm khí nuốt núi sông như khi đó nữa.
Tráng chí đã đi theo người ấy, chỉ còn lại một người bơ vơ trước hoàng hôn.
Không có cô ấy, hùng tâm vạn trượng chớp mắt hóa thành tro.
Lâu Dự chỉ cảm thấy gió thổi tới rét buốt thấu xương, trong lòng có cảm giác mệt mỏi và thất vọng không nói nên lời. Chàng nhắm mắt lại, yên lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi mở ra, nói: "Lưu Chinh, truyền lệnh chuẩn bị qua sông".
Phía sau yên lặng như tờ, không có ai trả lời chàng.
Lúc này Lâu Dự mới nhớ ra Lưu Chinh đã không còn nữa. Chàng cười vô cùng đắng chát, nói khẽ: "Vượt sông!"
Tướng lĩnh phía sau tuân lệnh, truyền mệnh lệnh xuống, hàng chục vạn kị binh yên lặng mà trật tự lên thuyền.
Trong đội ngũ lên thuyền có một số quân sĩ không giống người khác, trên lưng mỗi người trong số họ đều đeo một chiếc bình sứ màu đen dùng vải trắng bó lại, cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301796/quyen-7-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.