Lâu Dự dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy thanh đao trên cổ ra, chậm rãi đứng lên, từ từ cởi bỏ áo bào thế tử màu nâu nhạt in hình cửu long trên người ra để lộ bộ áo đen tay bó bên dưới. Lưng dài vai rộng, cao ráo dũng mãnh, vẻ cà lơ phất phơ quần là áo lượt nhiều năm qua biến mất sạch, như một thanh thần binh lợi khí yên lặng đã lâu cuối cùng cũng rũ sạch rỉ sắt tro bụi đầy mình, ngang trời xuất thế.
"Lâu Mẫn, ngươi mưu đồ tính toán nhiều năm, cũng coi như có chuẩn bị mà đến. Đáng tiếc là ngươi không hiểu binh tình. Trụ cột vững vàng thật sự trong binh nghiệp chính là cấp bậc đô úy, còn vào sống ra chết chủ yếu là quân sĩ thông thường. Lòng người của một doanh không nằm ở thống lĩnh mà nằm ở quân sĩ".
Trời đêm giá lạnh, từng chữ từng câu của Lâu Dự như sương lạnh vụn băng thấm vào trong xương thịt.
Thái tử sắc mặt trắng bệch, tức giận đến mức cả người run lên: "Ta còn có hàng vạn Ngự lâm quân ở ngoài cung, đề đốc cửu môn Tăng Khải đã phong tỏa chín cổng bao gồm cả Cửu Dương, gia quyến của văn thần võ tướng trong triều đều nằm trong tay ta. Nếu bọn chúng dám có lòng dạ khác, ta sẽ giết hết toàn bộ già trẻ lớn bé trong phủ! Cho dù ngươi khống chế được hoàng cung cũng có ích lợi gì?"
Lâu Dự hơi khép mắt lại, sắc mặt trầm tĩnh: "Ngươi biết là ta sẽ không cho ngươi cơ hội này mà".
Cuối con phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301782/quyen-7-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.