Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Ngoài cửa sổ vẫn có trăng, ánh trăng len qua tán liễu già dịu dàng chiếu vào phòng, vẽ nên những vệt sáng loang lỗ trên tường.
Nàng cau mày, hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lấm tấm trên trán, đang rơi vào ác mộng.
"Giết!" Tiếng hét vang trời, xác chết khắp nơi. Nụ cười như người cha hiền từ của Tống Bách Lý vừa mới nở ra đã lập tức bị gió tuyết đầy trời nuốt gọn.
Hình ảnh thay đổi, Lưu Chinh cười tít mắt lắp nguyên bộ yên ngựa bàn đạp cho đại Hồng. Đại Hồng có vẻ không thoải mái, hí lên một hồi tỏ ý phản đối, quay đầu lại thân thiết cọ cọ.
Triệu Vô Cực bên cạnh cười ranh mãnh: "Ta cũng biết bắt thỏ. Ngươi nướng chân thỏ cho ta, ta bắt mười con thỏ trả ngươi".
Nàng đang định đấu khẩu mấy câu với Triệu Vô Cực, lại vô cùng hoảng sợ nhìn thấy mưa tên đầy trời ập xuống, lập tức chôn kín tất cả mọi người trước mắt.
Đi đâu rồi? Mọi người đi đâu hết rồi?
Nàng quỳ trên mặt đất phủ tuyết trắng, bàng hoàng tìm kiếm trong ngơ ngác, nước mắt dần dần hóa thành máu vẽ thành từng vệt đỏ tươi trên mặt. Trong lúc đang kinh hoàng chợt cảm thấy trước ngực mát lạnh, một mũi tên sắt như ma quỷ từ trong gió tuyết bay tới, cắm thật sâu vào trước ngực nàng.
Lạnh quá, lạnh đến mức không cảm nhận được cơn đau như xé. Nàng vô lực ngã xuống, trơ mắt nhìn một bóng người mặc quân phục nước Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301779/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.