Trong chiếc thùng gỗ dùng để tắm nằm chính giữa sương phòng, nước suối lạnh như băng vẫn bốc khí lạnh thăm thẳm.
Loan Loan mặc một bộ váy áo màu trắng sạch sẽ, mái tóc dài hơi ướt buộc lại bên cổ, nằm yên tĩnh trên giường. Nàng quá mức yên lặng, thậm chí ngay cả ngực cũng gần như không thấy nhấp nhô theo nhịp thở làm mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi vô cớ như thể nắm không chắc, giữ không xong.
Lâu Dự sắc mặt hoảng sợ, bước dài đến bên giường, vội đưa tay xem mạch cho nàng.
Da nàng lạnh như băng, mạch dù đập nhỏ đến mức gần như không cảm thấy được nhưng vẫn ngoan cường tồn tại.
Lâu Dự bớt lo hơn một chút, hết sức thận trọng nâng nàng ngồi dậy dựa vào người mình, nhìn về phía Dung Hàm: "Tiếp theo nên làm thế nào?"
Dung Hàm mở bình thuốc quấn chặt bằng vải bông ra, mùi thuốc nồng nặc và đắng nghét dần dần tràn ngập trong không khí.
Đổ nước thuốc đậm dặc ra bát, dùng thìa bạc khuấy đều, Dung Hàm bưng bát thuốc ngồi xuống mép giường, nói với Lâu Dự: "Ta phải bón thuốc, để đề phòng vạn nhất, ngươi dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho cô ấy, giữ cho luồng hơi ấp đó không tắt".
Lâu Dự nghe lời làm theo, nhẹ nhàng cầm cổ tay Loan Loan, nội lực hùng hậu ấm áp thong thả mà liên tục truyền vào kinh mạch nàng.
Dung Hàm bưng bát thuốc lên, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi Loan Loan.
Chiếc thìa bạc va chạm vào miệng bát gốm phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301748/quyen-9-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.