Dung Hàm đang băng bó vết thương cho chàng nghe vậy liền ngẩn ra.
Bây giờ đang chạy thoát thân, không phải thời điểm tốt để ôn chuyện cũ. Con đường đầy gian nan nguy hiểm cuối cùng cũng sắp kết thúc, vì sao không đợi trở lại Lương Châu rồi nói cho rõ ràng?
Trong lòng khẽ động, Dung Hàm ngước mắt nhìn Lâu Dự.
Lâu Dự thản nhiên nhìn lại y, đáy mắt như có sự khẩn cầu tha thiết: "Dung Hàm, kể cho ta nghe chuyện của Loan Loan".
Bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng Dung Hàm cảm thấy ớn lạnh. Y buông mắt yên lặng một hồi lâu mới cười nói: "Được".
Nhanh chóng xử lí vết thương cho Lâu Dự xong, Dung Hàm liền chọn những chuyện nhẹ nhàng thoải mái trong thời gian chung sống với Loan Loan mấy năm nay để kể, cố hết sức bỏ qua những chuyện tàn nhẫn đau lòng và những trận ốm đau hành hạ.
"Có hôm ta về đến nhà, Loan Loan đã nấu cơm xong chờ ra. Ngươi đã ăn cháo gà rừng cô ấy nấu chưa?"
Lâu Dự còn chưa kịp gật đầu, Dung Hàm đã kiêu ngạo nói tiếp.
"Ta ăn rồi, mùi vị đúng là cả đời không quên được. Nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của cô ấy toàn là chờ mong, ta liền vui vẻ ăn liền mấy bát. Từ đó trở đi ta không để cô ấy vào bếp nữa.
Còn nữa, cô ấy rảnh rỗi theo bà thím hàng xóm học thêu thùa. Con gái vốn nên làm những việc nhã nhặn yên bình này, nhưng cô ấy cầm kim trong tay lại cứ luôn coi là ám khí. Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301741/quyen-10-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.