Vệt đen từ chân núi Long Sơn lan tới càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy mấy người xông lên trước toàn bộ đều mặc phục sức Ưng Đình màu xanh, Lưu Hoài Ân được bảo vệ chính giữa lại mặc áo dài màu nâu, chỉ có trên vai thêu một con hắc ưng giương cánh, mái tóc bạc bay phần phật trong gió vẽ thành những đường nét hung tàn.
Hắn và Lâu Dự chơi trò mèo vờn chuột suốt dọc đường, có điều con chuột này quá xảo quyệt, bất kể hắn bao vây săn đuổi chặn bắt thế nào cũng luôn có thể tìm được cơ hội mà người thường khó có thể phát hiện rồi chạy thoát trong thời khắc nguy hiểm nhất.
Lâu Dự đơn thân độc mã linh hoạt như thỏ khôn có ba hang, lại ỷ vào hành quân đánh trận nhiều năm, nắm cực rõ địa hình nước Sóc, chuyển khách thành chủ dẫn theo Lưu Hoài Ân chơi trốn tìm khắp lãnh thổ nước Sóc.
Tập kích đường dài là sở trường của Hắc Vân kị, cưỡi ngựa chạy mấy ngày mấy đêm chân không dính đất là chuyện cơm bữa, nhưng cao thủ Ưng Đình lại chưa hề được huấn luyện mặt này. Chiến tuyến ngày càng kéo dài, số người tụt lại phía sau cũng ngày càng nhiều. Xạ đội huyền tiễn tải trọng lớn, tốc độ chậm, hành tung khó giấu sớm đã bị bỏ lại vài trăm dặm. Đến lúc đuổi tới gần Long Sơn, chỉ còn lại bốn năm cao thủ hạng nhất của Ưng Đình vẫn miễn cưỡng theo kịp nhưng kẻ nào cũng mặt mũi xanh xao, mệt không thở ra hơi.
Đã dẫn theo những thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301739/quyen-10-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.